Hàn Nhi theo chân quản gia đi tham quan mà vẫn còn chưa hết ngạc nhiên vì sự vĩ đại của căn biệt thự này.
Quản gia nhìn cô gái một lượt từ trên xuống dưới sau đó lên tiếng hỏi.
“Cô là gì của cậu chủ?”
“Cậu chủ? Ý của bà là anh ấy hả?”
Hàn Nhi tròn mắt nhìn quản gia già.
Cô có là gì đâu, ngay cả tên cô cũng chưa được biết mà.
Quản gia khi nghe Hàn Nhi dùng ngữ điệu thân thiết gọi Tống Vu Quân thì có chút khó chịu.
Khuôn mặt già nua nghiêm lại, giọng nói có phân gắt hơn.
“Anh ấy? Hai người đã tiến triển tới mức nào rồi?”
Hàn Nhi bị gương mặt nghiêm nghị cùng với giọng nói có phần tức giận làm cho giật mình.
Cô nhìn chằm chằm vào bà ta, sau đó gãi đầu cười trừ rồi nói.
“Thật ra ngay cả tên của anh ấy là gì cháu còn chưa được biết, không biết xưng hô như thế nào cho phải phép nữa, nên đành gọi như vậy.
”
“Chưa biết tên? Vậy tại sao cậu chủ lại đưa cô đây? Cô có biết đây là biệt thự của Tống gia không?”
Bà quản gia có chút nghi ngờ, nếu Tống Vu Quân chưa cho cô bé này biết lai lịch của bản thân thì tại sao lại dẫn về? Cô gái này cũng thật là khờ, chưa biết gì về đối phương lại dám cùng người ta tới đây.
Nếu như Tống Vu Quân là người xấu thì chắc chắn Hàn Nhi sẽ bị bán đi từ kiếp nào rồi.
“Tống…Tống gia? Bà nói thật chứ?”
Nghe tới hai chữ Tống gia, Hàn Nhi sững người trong giây lát.
Người cô vừa gặp lúc nãy là cậu chủ của Tống thị, người hô mưa gọi gió làm khủng hoảng nền kinh tế đây sao? Bây giờ còn được bước chân vào Tống gia để làm việc, đây có lẽ là phước ba đời nhà cô rồi.
Quản gia già nhìn thái độ cũng như gương mặt hiền hậu của Hàn Nhi thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thị là một cô ngốc mà.
Nếu vậy thì bà ta sẽ không quá khắt khe với Hàn Nhi.
Vốn dĩ cứ tưởng rằng Tống Vu Quân dùng thân phận người ở để đem bạn gái về nhà, nhưng có lẽ mọi chuyện không phải như vậy.
Đổi lại nếu đây là người yêu của Tống Vu Quân thì bà ta sẽ diệt trừ tận gốc.
Làm gì có chuyện chủ lại đi yêu một con hâu.
Quá sức nghịch lý.
Tống Vu Quân vừa bước vào cửa liên bị Tống Hùng Anh gọi lại.
Giọng nói của ông ta cực kì khó chịu và đay nghiến.
“Mày chết trôi ở đâu mà giờ mới vác mặt về đây? Có biết tao với em gái của mày đã tốn bao nhiêu công sức để xoa dịu cổ đông không hả? Còn mày thì nhởn nhơ ra ngoài, mày có biết mày vô dụng lắm không?”
Tống Hùng Anh đang cực kì tức giận, ông ta không để cho Tống Vu Quân mặt mũi trước đám người ở mà hét toáng lên.
Chỉ sợ rằng không ai nghe thấy mà thôi.
Đối diện với ông ta, Tống Vu Quân không có chút kiêng dè gì mà nói.
“Đây đâu phải là việc của tôi.
Không phải trong mắt ông tôi chỉ là một con cờ để ông điều khiển thôi à?
Nếu đã vậy thì tôi đâu cần phải quan tâm.
Cho dù nó có sụp đổ thì cũng không liên quan tới tôi.
”
“Mày…mày dám nói như vậy à?”
Tống Hùng Anh vì quá tức giận nên chao đảo ngã xuống đất, Tống Mỹ Nhân ở cạnh vội vàng đỡ ông ta dậy rồi quay sang mắng Tống Vu Quân.
“Anh có cần phải cay nghiệt với ba như vậy không? Dù gì cũng là ba của anh, anh nỡ lòng nào trù cho sự nghiệp của ba tiêu tan như vậy? Ba phải tốn nửa đời người mới có cơ ngơi lớn mạnh như bây giờ đó.
”
Tống Vu Quân nhìn vở kịch của hai cha con trước mặt mà cười thầm.
Tống Mỹ Nhân đang giảng đạo làm con cho anh nghe à? Ai cho cô ta cái quyền này? “Ba? Ông ta xứng đáng để được tôi gọi một tiếng thiêng liêng ấy sao? Ông ta chỉ lợi dụng sự tồn tại của tôi để giữ vững vị trí hiện tại mà thôi.
Con người mưu mô xảo quyệt như vậy không xứng làm cha của tôi.
”
Chát! Thời gian như ngưng đọng lại khi âm thanh chói tay này vang lên.
Tống Vu Quân chẳng còn lạ lẫm gì với người cha bạo lực này rồi.
Tống Hùng Anh giáng một cú tát thật mạnh vào Tống Vu Quân, ông ta cố gắng đứng thẳng người, ánh mắt hãn rõ tia sát khí, giọng nói trầm khàn mang nặng âm vực của sự giận dữ.
Ông ta nói.
“Nghịch tử.
”
Cú đánh rất mạnh, mạnh tới nỗi khóe miệng của Tống Vu Quân phải bật máu.
Thứ