Mới vừa rồi kêu không thèm uống mà bây giờ lại đòi.
Không biết Tống Vu Quân có thuộc họ lươn hay không nữa.
Lươn lẹo quá trời luôn.
Hàn Nhi đặt ly nước xuống bàn rồi đứng xích qua một bên, cô luôn luôn giữ khoảng cách của mình không được quá gần với cậu chủ.
Đó là quy tắc cơ bản của một con hầu.
Tống Vu Quân chỉ cần nhìn lướt qua đã nhìn thấy vết trầy xước ở tay, nhìn xuống phía dưới lại thấy chân có vết máu đỏ tươi.
Trong lòng không ngăn được sự đau lòng đang cuộn trào trong tâm can của anh.
Không biết vì lý do tại sao nhưng Tống Vu Quân không muốn nhìn thấy Hàn Nhi chịu bất cứ tốn thương nào cả.
Anh kéo ghế dựa lại gân phía mình rồi bảo Hàn Nhi.
“Cô lại đây ngồi xuống.
”
“Dạ thôi, tôi đứng cũng được rồi.
”
Hàn Nhi lập tức từ chối, nghĩ làm sao mà cô có lá gan lớn tới mức này cơ chứ.
Cho dù Tống Vu Quân có cho phép cô cũng không dám ngồi.
Đáp lại sự căng thẳng của Hàn Nhi, Tống Vu Quân không hề tức giận mà kiên nhẫn nói thêm một lần nữa, chất giọng dịu dàng khác hẳn với bộ dạng đáng sợ khi nấy.
“Không sao.
Tôi cho phép, cô cứ ngồi xuống đây.
Không cần phải sợ gì cả”
Thấy Hàn Nhi vẫn lưỡng lự không biết xử lý ra sao.
Tống Vu Quân bèn mạnh dạn kéo lấy tay Hàn Nhi, ấn người cô ngồi xuống ghế rồi lấy trong hộc tủ ra một tuýp thuốc, nhẹ nhàng bôi lên tay Hàn Nhi, ân cần hỏi.
“Gó đau lắm không?”
Hàn Nhi bị khựng lại trong giây lại, toàn thân cứng đờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tròn mắt ngơ ngác nhìn Tống Vu Quân.
Cậu chủ đang bôi thuốc cho cô sao? Nghĩ tới đây Hàn Nhi vội vàng giật tay lại, bến lẽn nói.
“Sao cậu chủ lại làm như vậy? Người ngoài nhìn thấy không tốt đâu”
Gương mặt phúng phính bỗng nhiên đỏ ửng lên như trái cà chua chín.
Hàn Nhi cũng là con gái, cũng biết ngượng đó.
Tống Vu Quân khẽ cười trước biểu cảm đáng yêu của cô, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay Hàn Nhi rồi tiếp tục bôi.
“Nếu không đau thì ngồi yên đấy”
Bàn tay mát lạnh của Tống Vu Quân như có ma lực vậy đấy.
Chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ để con tim bé nhỏ của Hàn Nhi nhảy bum ba đa bum trong lồng ngực rồi.
Sự dịu dàng này thật hiếm thấy ở một người lạnh lùng khô cằn như Tống Vu Quân.
Sau khi bôi thuốc ở tay xong, Tống Vu Quân không ngần ngại vén ống quần của Hàn Nhi cao hơn một chút, nhẹ nhàng đặt đôi chân thon dài nhỏ nhắn của Hàn Nhi lên chân mình, tiếp tục bôi xuống phần trầy xước ở phía dưới.
Hàn Nhi hoảng loạn vì hành động này của Tống Vu Quân, cô vội vàng dùng tay ngăn chặn Tống Vu Quân, gương mặt tràn đầy vẻ lo sợ.
Vội vàng nói.
“Cậu chủ cậu không cần làm như thế đâu, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi đang quyến rũ cậu chủ đấy ạ”
Cậu chủ cho cô đặc quyền ngủ giường riêng thôi mà đã khiến mọi người ở đây hiểu lầm là có gian tình gì với cậu chủ rồi.
Bây giờ để họ nhìn thấy chính tay cậu chủ bôi thuốc cho cô nữa thì làm sao Hàn Nhi có thể sống nổi ở căn biệt thự to lớn này? Với lại cô cũng không hiểu lý do tại sao Tống Vu Quân lại đặc biệt chú ý tới mình hơn những người khác, còn cho cô nhiều đặc quyền như vậy nữa.
Thật là khó hiểu hết sức.
Tống Vu Quân đương nhiên đoán được Hàn Nhi đang lo sợ điều gì trong lòng, anh cũng không cưỡng ép cô mà nhẹ nhàng buông chân của cô ra, sau đó đưa cho Hàn Nhi một tuýp thuốc đặc trị của nước ngoài, nhẹ nhàng nói.
“Vậy tôi để cho cô tự bôi, nếu không sẽ để lại sẹo trên người.
Rất xấu xí”
“Tôi là người ở chứ đâu phải là thiên kim tiểu thư đâu mà sợ để lại sẹo.
Dẫu có cũng chả sao cả, miễn sao không ở trên mặt là được rồi”
Hàn Nhi cầm tuýp thuốc trên tay rôi ngắm nhìn chúng một hồi lâu, bên trên toàn là chữ nước ngoài không à.
Chắc chắn phải xịn lắm đấy.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa được nhìn thấy đồ nước ngoài chứ đừng nói tới việc được xài chúng.
Tống Vu Quân chống cằm nhìn Hàn Nhi, càng nhìn càng thấy cô gái này hết sức đáng yêu, chỉ có một khuyết điểm là quá hiền lành nên toàn bị người ta bắt nạt ức hiếp.
Rất giống như Tống Vu Quân ngày xưa.
Anh không muốn nhìn thấy cô gái này bị đối xử bất công thêm một lần nào nữa.
“Tại sao cô lại để cho Vi Vi đánh? Sao không mạnh tay đáp trả