Hàn Nhi vừa nói vừa nuốt nước bọt một cái, bụng của cô cũng đánh trống kêu gào thảm thiết rôi.
Thở dài một cái Hàn Nhi mới chợt nhớ chỉ mới ăn vội một ổ bánh mì không vào buổi sáng, tới nước còn chưa kịp uống nữa.
Trời thì đã tối rồi mà không có gì bỏ bụng chắc cô sẽ thành cái xác khô mất thôi.
Tiếng bụng sôi sùng sục ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hoàng Sơn, ánh mắt lạnh nhạt của anh ta khẽ lướt ngang qua người Hàn Nhi, trực tiếp nhìn cô từ trên đầu tới tận gót chân.
Bộ dạng thảm thương không khác gì một tên ăn mày khiến cho Hoàng Sơn có chút lung lay.
Anh lấy trong túi áo ra một gói bánh bông lan nhỏ cùng một chai nước suối.
Đưa chúng tới chỗ Hàn Nhi rồi nói.
“Cô ăn tạm đi, đây là đồ ăn khuya của tôi, ăn đi chợ bụng đỡ kêu ồn ào.
”
Tuy quản gia già có có căn dặn không được cho Hàn Nhi ăn bất cứ thứ gì cả.
Bị bỏ đói cũng là một hình phạt phổ biến đối với đám người ở.
Nhưng nhìn Hàn Nhi trong hình dạng này khiến cho Hoàng Sơn không khỏi chạnh lòng.
Thôi thì hy sinh tạm một chút đồ ăn vậy.
Vừa rồi anh ta cũng đã ăn tối rất nhiều, có lẽ sẽ không bị đói đêm.
Hàn Nhi nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tay Hoàng Sơn mà hai mắt hơi rưng rưng một chút, ánh mắt cảm động nhìn vào đồ ăn trên tay Hoàng Sơn, sau đó ngước đôi mắt to tròn của mình lên chớp chớp vài cái, giọng điệu có chút mỉa mai.
“Anh cho tôi đồ ăn mà không cởi trói cho tôi thì tôi ăn bằng cách nào? Anh đang cà khia tôi đấy à?”
Cảm động thì có cảm động thật đấy, nhưng nếu không cởi trói thì sơ múi được gì? Tên Hoàng Sơn này có đang trêu ngươi cô không đấy? Nếu như tay không bị trói thì Hàn Nhi không ngại chạy tới đá cho tên này mấy phát vào mông.
“Há cái miệng ra để tôi đút cho cô ăn, chứ cởi trói ra cô lại chạy mất thì tội của tôi to lãm”
Hoàng Sơn cũng không phải là người dễ bị dụ, vừa rồi anh ta có suy nghĩ sẽ cởi trói cho Hàn Nhi để cô ta ăn một cách thoải mái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không nên, phần trăm rủi ro xảy ra là rất cao.
Nên đành phải lết cái