Bà ta lập tức cho người cởi trói rồi bế xốc Hàn Nhi lên.
Nhận thấy có điều không lành Hoàng Sơn liên chạy tới can ngăn, thân hình vạm vỡ cùng với màu da bánh mật lập tức đứng trước mặt che chắn cho Hàn Nhi rồi nói.
“Bà tính làm gì cô gái này?” Nhìn vào trong ánh mắt của đầy toan tính của bà ta khiến cho Hoàng Sơn có thể dễ dàng đoán được bước đi tiếp theo là gì.
Còn địa điểm tra tấn nào thích hợp hơn là địa ngục mang tên phòng giam số 3 sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không ổn.
“Tránh ra chỗ khác.
Chuyện này không tới lượt cậu xía mũi vào” “Hàn Nhi cả ngày không ăn uống được gì, lại còn bị suy nhược do trận đánh đòn ngày hôm qua.
Nếu như bà tiếp tục hành hạ thì đảm bảo kết cục sẽ không khác gì Hiên Dự” Nhìn bộ dạng tiều tụy xanh sao của Hàn Nhi mà Hoàng Sơn không kiềm lòng được, bị hành hạ tra tấn như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn tiếp tục dày vò cô gái yếu đuối này? Đổi lại bản thân anh ta là người bị đòn roi dữ dội như vậy chắc chắn sẽ không sống nổi.
“Còn dám mở miệng nhắc tới Hiên Dự? Không phải tôi đã cấm không ai được nhắc tới chuyện này rồi cơ mà?” Quản gia nhìn Hoàng Sơn bằng ánh mắt giận dữ, tay còn vung lên trời chuẩn bị tát thêm một bạt tai nữa vào mặt của anh ta, cú tát chuẩn bị tiến hành bỗng nhiên bị khựng lại giữa không trung.
Ánh mắt sắc lạnh của bà ta xuyên qua người của Hoàng Sơn mà nhìn thẳng vào Hàn Nhi yếu ớt đang thở hổn hển phía dưới.
Trong đầu dường như đang toan tính điều gì đó.
“Tạm tha cho mày lần này, cậu chủ vừa ngủ dậy đã tìm kiếm mày khắp nơi rồi, lo mà chỉnh trang lại một chút rồi đem đồ ăn lên cho cậu chủ” Vừa rồi có đi ngang qua phòng ngủ của Tống Vu Quân bà ta đã nhìn thấy cậu chủ vừa tỉnh dậy liên lập tức đi tìm Hàn Nhi, ngay cả vụ náo loạn tối qua bà ta cũng đã được nghe phong thanh từ đám người ở bép xép.
Chuyện này có lẽ phải điều tra thêm một chút.
Tống Vu Quân thức dậy cũng đã gần trưa, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào sáng rực một khoảng không rộng lớn giữa phòng, anh mệt mỏi