Vừa xuất hiện không được bao lâu thì những lần bàn tán lại nổi lên như sấm, Tống Vu Quân không hiểu nổi, có lẽ vừa sinh ra anh ta liên bị ngôi sao thị phi chiếu vào nên cuộc sống không bao giờ được yên ổn.
Rất nhiều tiếng xì xào phán xét bên tai Tống Vu Quân, anh ta không ngờ rằng mang tiếng là cậu chủ nhưng lại bị phán xét không khác gì một đứa hầu.
Rốt cuộc ông ta đem anh về để làm gì? Làm nhục? Hay muốn mua vui cho lão? Tống Vu Quân tiến đến chiếc bàn ăn rộng lớn, nơi mà Tống Hùng Anh và Tống Mỹ Nhân đang ngồi dùng bữa, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Ai cho ngồi ở đây? Đứng lên”
Tiếng quát lớn của Tống Hùng Anh khiến cho tất cả mọi người bị dọa cho sợ chết khiếp.
Ngay cả Tống Vu Quân cũng không ngoại lệ.
Anh ta đứng lên trong vô thức.
Anh ta làm sai chuyện gì à? Sao ông ta lại đùng đùng nổi giận như vậy? Tống Hùng Anh nghiêm mặt nhìn Tống Vu Quân, giống như đấng bề trên đang ban phát ánh mắt của mình cho tên người hâu hèn mọn, chất giọng uy nghiêm của Tống Hùng Anh lại tiếp tục vang lên.
“Mang chén bát ra ngồi với lũ canh cửa, mày làm gì có quyền ngồi ở đây?”
Tống Hùng Anh không để cho Tống Vu Quân một chút mặt mũi nào, trực tiếp đuổi cổ ra ngoài ngồi với đám gia nhân thấp kém.
Giống như cái danh xưng cậu chủ mà anh ta nghe được chỉ là một câu nói đùa.
Tống Vu Quân bây giờ không có bất cứ tiếng nói gì cả, chỉ biết cúi đầu nghe lệnh của Tống Hùng Anh ra ngoài.
Tống Vu Quân lững thững đi lại trong căn biệt thự rộng lớn trống trải này, cậu nhớ mẹ, nhớ bà và nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ mà hai mẹ con họ sống với nhau.
Cho dù có nghèo rớt mồng tơi đi nữa thì vẫn còn chút tôn nghiêm của bản thân.
Không như Tống Vu Quân bây giờ, một chút liêm sỉ cuối cùng cũng không còn.
“Ăn đi rồi còn có sức làm, ông chủ ở đây nổi tiếng nghiêm khắc hung dữ.
Làm ở đây lương cao hơn người khác nhưng phải chịu tủi nhục, áp lực gấp đôi, cậu là người mới nên chưa biết.
Từ từ rồi cũng quen.
”
Một ông già tưởng Tống Vu Quân là người mới nên tiện tay gặp cho anh ta miếng rau rồi nhắc nhở một chút.
Tống Vu Quân nghẹn ngào nhìn bát cơm trắng trên tay, cũng đã mấy ngày rồi cậu ta chưa có hạt cơm nào trong bụng, mùi hương thơm nức này cho thấy đây cũng không phải là loại gạo bình thường.
Ngừng lại một chút, Tống Vu Quân mới lên tiếng.
“Tôi không có ý định làm công cho nhà này, là họ chạy tới bắt tôi về đây.
”
Ông già tưởng Tống Vu Quân có vấn đề về thần kinh nên phá lên cười, trước giờ ông ta chưa nghe thấy câu chuyện cười nào thú vị như vậy.
“Hahahaha.
Chàng trai à, cậu đang ảo tưởng à? Đây là nhà phú hào giàu có quyền lực nhất cả nước.
Cơ bản chỉ có những người thấp hèn nghèo khổ như chúng ta mới cân họ, cậu là cái quái gì mà lại được họ để ý?”
Sau câu nói đó là một tràng cười sảng khoái của đám gia nhân, người mới tới này bị điên rồi đúng không? “Các người không phải người trong cuộc thì đừng có mà lên tiếng.
Ngu ngốc.
”
Căn bản Tống Vu Quân trước giờ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không có tiền tiêu.
Cho nên tất cả lời nói chế giễu của đám người này khiến cho cậu ta không nhịn nổi mà lớn tiếng nạt nộ lại.
“Mày dám nói tụi tao như vậy? Thằng chó chết, mày là người mới mà đã vênh váo như vậy rôi, mày nghĩ ở đây không ai dám đánh mày đúng không?”
Một thanh niên to con, cơ bắp nổi cuồn cuộn trên tay vội vàng lao tới đấm liên tục vào mặt Tống Vu Quân, hắn ta nắm cổ áo đưa anh ta lên cao, hết đấm vào mặt rồi vào bụng.
Mãi tới khi có tiếng hét to lớn ngăn cản lại thì thanh niên đó mới chịu bỏ Tống Vu Quân xuống.
Bà quản gia già vội vàng chạy tới ngăn chặn cuộc ẩu đả, bởi vì bà ta còn đang thắc mắc không biết Tống Vu Quân có lợi ích gì mà ông chủ một hai đòi phải mang về cho bằng được.
Chờ cho tới khi mọi chuyện rõ ràng thì bà ta sẽ không can thiệp vào nữa.
Khuôn mặt nghiêm nghị của bà cùng với đôi mắt sắc sảo khiến cho đám người ở đó lạnh người mà rùng mình một cái.
“Ăn cơm chưa no