Rengl! Tiếng chuông di động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ ác độc của cô ta, người đang gọi tới không ai khác chính là con cáo già Trương Phi Tình.
Tống Mỹ Nhân không muốn nghe di động, càng không muốn dính dáng tới con người ghê tởm như lão ấy, nhưng mà chuông di động cứ reo liên hồi, cô ta không dám chơi đùa với sự kiên nhẫn của Trương Phi Tỉnh.
Nhẹ nhàng cầm di động lên, cô ta mới bắt đầu lên tiếng.
“Gọi cho tôi có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia nghe rõ được giọng điệu khó chịu của Tống Mỹ Nhân thì bật cười ha hả, Trương Phi Tỉnh thong thả uống một ngụm nước có ga vừa vui vẻ nói.
“Không lẽ phải có chuyện mới gọi được cho em sao? Chỉ là anh đây đang nhớ mùi vị của em, muốn có một cái hẹn mà thôi”
Bản chất dâm dê đã ăn sâu vào não bộ của Trương Phi Tỉnh đã rất lâu rồi, từ khi có Tống Mỹ Nhân ở bên cạnh lão đã không còn sự tập trung tuyệt đối cho công việc, suốt ngày chỉ nghĩ tới thân thể và tiếng rên dâm dục của người phụ nữ này.
Nói cách khác chính là thời điểm hồi xuân của các lão già.
Tống Mỹ Nhân nghe thấy vậy thì không ngừng rùng mình một cái, trong đầu đang rất hối hận vì đã dây dưa vào lão già háo sắc đáng kinh tởm này, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, cô ta nói.
“Trong đầu của ông không có thứ gì khác ngoài tình dục sao lão già? Chí ít cũng phải tỉnh táo để lấy chỗ đứng cho tôi mới đúng chứ”
Trương Phi Tinh cười hắt một cái, giọng điệu ngả ngớn khiến cho Tống Mỹ Nhân cảm thấy bản thân bị chọc ghẹo lại càng tức giận hơn nữa.
Ngay khi chuẩn bị lên tiếng chửi mảng liền bị lão già đó cắt ngang lời.
Lão nói.
“Cưng à! Ngay cả việc lấy đi vài phần trăm nhỏ lẻ trong tay anh trai mà cưng còn không làm được.
Thế cưng muốn anh giúp gì cho cưng đây?”
Câu nói này khiến câu chửi mảng chuẩn bị nhảy ra khỏi miệng của Tống Mỹ Nhân