“Quản gia tôi…tôi biết mình…sai…sai rồi…xin tha…tha cho tôi lần này, tôi hứa…hứa sẽ không bao giờ dám làm bậy nữa”
Tiếng khóc lóc thảm thương của ả ta gào lên trong không gian yên tĩnh khiến cho ai ai chứng kiến cũng đồng cảm, chỉ vì một chút tức giận nhất thời mà Vi Vi đã làm ra chuyện không thế chấp nhận được, tội lừa gạt chủ nhân không hề nhỏ chút nào.
Nước mắt nước mũi của ả lem luốc khắp mặt, bùn đất trên người cũng không kém là bao, trông bộ dạng nhơ nhuốc như vừa từ dưới cống lên.
Quản gia già không chần chừ mà vung chân đá ả sang một bên.
“Quản gia…không lẽ bà cũng như bọn họ sao?”
Vi Vi dường như cảm thấy có điều gì không ổn đang ập tới, ánh mắt lạnh lùng này là sao? Cô ta đâu có làm chuyện gì to tát đâu, chỉ là một câu nói dối thôi mà, không lẽ mọi chuyện lại nghiêm trọng tới mức đó ư? “Tống gia không thể giữ loại người âm mưu toan tính tới mức lừa gạt cả chủ nhân của mình.
Nội trong phòng hai tiếng nữa cô phải cuốn gói rời khỏi đây ngay lập tức.
”
Quản gia già nhàn nhạt nói ra mấy chữ một cách rõ ràng rành mạch khiến cho Vi Vi suy sụp ngay lập tức, ả ta tròn mắt nhìn vào bà ta, con ngươi màu nâu nhạt rung lên liên hồi.
Vi Vi ngồi ôm gối dưới đất, chốc chốc lại ôm đầu vò tung mái tóc của mình.
Ả biết sợ rồi, ả biết bản thân đã thật sự sai lầm khi dám lừa gạt Tống Mỹ Nhân, ả thật sự rất hối hận vì dám làm ra điều ngu ngốc đó, lại còn không dám nhận khi bị Tống Mỹ Nhân tra hỏi nữa.
Để cớ sự đi đến nước này, Vi Vi bị đuổi khỏi Tống gia một cách không thương tiếc, cô ta bây giờ không còn chỗ nào để đi, không có chỗ làm để nuôi sống cả gia đình đang nheo nhóc đói khổ ở dưới quê nhà.
Vi Vi chính là trụ cột của gia đình, mọi sinh hoạt đều dựa vào tiền lương khổng lồ ở Tống gia, cho dù Tông gia có đối xử với gia nhân tàn bạo cỡ nào nhưng chắc chắn một điều ở thành phố này không có gia đình tài phiệt nào trả lương cao hơn Tống gia đâu.
Nhận thấy sự nghèo đói đang ập tới