“Nó có gì hơn tôi? Có nhanh nhẹn tháo vát bằng tôi không? Có làm việc ở đây lâu như tôi không? Có hầu hạ mọi người tốt bảng tôi không? Xét cho cùng chỉ hơn nhau ở nhan sắc, ngoài ra không có gì mà nó hơn tôi được cả.
”
Vi Vi vẫn cố chấp giữ nguyên quan điểm cá nhân của mình không thay đổi.
Cô ta vốn cho rằng Hàn Nhi dựa vào khuôn mặt mới lấy được sự yêu thương của mọi người, không có tài cán gì cả.
Điều này khiến cho ả ta càng không phục.
Hoàng Sơn nghe vậy thì nhếch môi đầy khinh bỉ, anh ta nhìn dùng tay đẩy nhẹ Vi Vi ra ngoài, cách xa Hàn Nhi một chút đề phòng con mụ điên lao vào ăn thua đủ với cô gái đáng thương này.
Sau đó mới từ tốn nói.
“Cô cho rằng đám đàn ông chúng tôi không có mắt? Chỉ nhìn vào nhan sắc mà phân biệt đối xử với phụ nữ các người sao? Vi Vi à! Chúng tôi suy nghĩ bằng đầu trên chứ không phải đầu dưới, cô hiểu không?”
“Thôi thôi đừng có mà ngụy biện cho sự háo sắc của các người”
“Háo sắc? Được thôi tôi nhận bản thân mình có háo sắc.
.
”
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi nhỉ?”
Hoàng Sơn chưa kịp nói dứt câu liền bị Vi Vi cắt ngang lời nói, sắc mặt của anh ta không tốt lên chút nào.
“Cô có thôi cái trò cắt ngang câu nói của người khác không vậy? Cho cô một câu nói, sắc đẹp có hạn nhưng bản chất lương thiện sẽ là thứ tồn tại mãi mãi.
Nhìn vào tâm địa độc ác của cô cũng hiểu được phân nào lý do tại sao không được mọi người yêu thương.
”
Vi Vi cười nhạt rôi quay người ôm vali rời đi, cô ta không muốn tranh cãi với Hoàng Sơn thêm chút nào nữa.
Hành động này cũng ngầm ngầm thừa nhận điều mà Hoàng Sơn nói vừa rồi không sai.
Suy đi nghĩ lại cũng đúng, Hàn Nhi năm lần bảy lượt bị mọi người trong nhà bắt nạt không thương tiếc.
Vi Vi