“Có thật sự đúng là như thế không? Cô nghiêm túc với điều mình vừa nói đúng không?”
Hoàng Sơn vẫn có chút không tin vào tai mình, anh ta vẫn muốn đặt thật nhiều câu hỏi cùng một nội dung chỉ để mong chờ một lời phủ nhận từ Hàn Nhi mà thôi.
Hoàng Sơn không muốn tin, không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc như thể này.
“Một trăm phần trăm là sự thật, anh vui lòng chú ý vào câu trả lời của tôi nhiều hơn một chút được không?”
Hàn Nhi thở dài một cái sau đó mệt mỏi thả người xuống chiếc giường êm ái do chính tay Tống Vu Quân tặng cho mình, thích thú ôm từng chiếc gôi vào lòng rồi hít hà mùi thơm của nước xả còn lưu lại trên từng thớ vải.
Cô đã dũng cảm đối diện với cảm xúc thật của mình, tâm trạng đương nhiên sẽ được thả lỏng đôi chút rồi.
Trông thấy vẻ mặt hưởng thụ của Hàn Nhi không chút giấu giếm, Hoàng Sơn cũng hiểu được phần nào vị trí của Tống Vu Quân trong lòng của Hàn Nhi rồi.
Tuy có thể không cao nhưng người ta cũng đã nằm trong trái tim của người con gái anh ta tương tư.
Nhìn lại bản thân không có chút trọng lượng nào đổi với Hàn Nhi, Hoàng Sơn cũng tủi thân đôi chút.
Anh ta chăm chậm bước ra ngoài, trái tim đau nhói như ai bóp nghẹt lại.
Hoàng Sơn tìm ra một góc khuất để hút thuốc giải tỏa tâm trạng, không biết anh ta đã hút nhiều tới mức nào mà xung quanh hầu như bị bao phủ bởi một tầng khói mờ ảo, dưới chân cũng xuất hiện vô số đầu thuốc lá bị dẫm nát.
Anh ta đờ đân ngôi đó như người mất hồn, ánh mắt không có tiêu cự cứ nhìn chằm chằm vào một nơi xa xăm không xác định.
Trái lại với sự đau khổ vì thất tình của Hoàng Sơn thì không gian trong phòng ngủ lại thoải mái đến lạ.
Hàn Nhi cứ khư khư ôm gối rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Có lẽ sau khi xác nhận được bản thân muốn gì, làm gì rồi Hàn Nhi mới