Cô lười nhác nhắc tới Hoäc Anh Tuấn: “Nhưng đến bệnh viện một lần cũng không có gì to tát, anh nhìn em không phải vẫn rất tốt đây sao, không có nguy hiểm, không có nguy hiểm!”
Tân Kỳ Tân trách cô: “Em thật ngang ngược vô lý. Cái miệng này của anh không nói lại em. Dù sao bất kể chuyện gì xảy ra em đều có lý do…”
“Em sai rồi” Đường Hoa Nguyệt nhanh nhảu nói: “Em thực sự sai rồi, rất sai. Sau này sẽ không như thế nữa, em hứa.”
Đường Hoa Nguyệt đã hạ cái tôi của mình xuống thấp, bác sĩ Tân chỉ có thể bất lực thở dài, thả lỏng khuôn mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nói: ‘Hoa Nguyệt, anh tức giận không phải vì anh nghĩ rằng bệnh của chỉ có thể do anh chữa”
Tôi tức giận vì em biết tình trạng của mình nhưng lại xem như không có gì một mực làm loạn. Em có dám nói với anh đã bao nhiêu ngày liên tục không ngủ trước một giờ sáng? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng làm việc quá sức! Nhưng em thì sao?
Anh còn chưa biết em lúc bận rộn, liền hận không thể chia bản thân ra làm tám phần, nhưng thân thể của em có chịu được sao! “
Đường Hoa Nguyệt lập tức cúi đầu: “Chịu không nổi, em biết mình sai rồi. Em nhớ kỹ rồi sẽ không làm việc quá sức, đi ngủ sớm, rèn luyện thân thể. Ta thật sự nhớ kỹ rồi. Bác sĩ Tần, thứ lỗi cho em… “
Tần Kỳ Tân trực tiếp nắm tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô: “Đường Hoa Nguyệt, em phải nhớ một điều, bây giờ em không phải chỉ sống cho bản thân. Nếu thật em sự xảy ra chuyện, con em sẽ ra sao? Còn bố em phải làm sao đây? Còn Tân Dương…
Còn anh. Em không thể bỏ mặc bọn anh. “
Hoäc Anh Tuấn đứng ngoài cửa phòng có thể nhìn thấy cảnh này qua ô cửa kính nhỏ phía trêи. Anh nở nụ cười đau khổ dựa lưng vào bức tường trắng, tự dùng sức đập vào.
phía sau đầu mình không ngừng Hóa ra… Hóa ra như thế này mới thật sự là Đường Hoa Nguyệt. Cô ấy sẽ làm nũng, sẽ cầu xin tha thứ, sẽ nhẹ nhàng, sẽ mang vẻ mặt ranh mãnh để nói lời xin lỗi, sẽ nắm lấy bạn trong một khoảnh khắc mềm lòng mà được một tấc lại muốn tiến một bước. Đã bao lâu rồi Hoắc Tư không nhìn thấy một Đường Hoa Nguyệt hoạt bát và chân thực như vậy?
Nó đã xa đến mức chỉ có thể gọi là quá khứ, trong khoảng thời gian mà Đường Hoa Nguyệt vẫn yêu Hoắc Anh Tuấn, cô cũng đã vô số lần nhìn anh với ánh mắt còn hứng thú hơn lúc này, không ngừng cho anh thấy sự dễ thương và dịu dàng của mình. Nhưng bây giờ Đường Hoa Nguyệt, người xuất hiện lại trước mặt Hoäc Anh Tuấn, vẫn luôn là cứng rần, lạnh lùng, phòng thủ, châm chọc và hung hãn.
Nụ cười không phòng bị của Đường Hoa Nguyệt không ngừng kϊƈɦ thích thần kinh của Hoäc Anh Tuấn, không phải là cô không cười được nữa chỉ là không muốn cho anh nhìn nữa. Vì anh không xứng.
Trong phòng, Đường Hoa Nguyệt đưa tay lắc qua lắc lại, kiên quyết nói: “Em biết, em thật sự hứa với anh sau này sẽ không như thế nữa, anh tin em đi”
“Đã hứa bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần đều không giữ đúng lời hứa.”
Đường Hoa Nguyệt cười nhẹ: “Lần này thì khác.”
Cô dừng lại và nói với một chút nghiêm túc: “Lần này, em đang điều tra chuyện của bố và Đường Thị. Lý do khiến em liều mạng như vậy là bởi vì em cảm thấy rằng chỉ cần em làm việc chăm