Âm nhạc sôi động vang lên, những chiếc xe trêи quảng trường bắt đầu chuyển động, Đường Nguyệt Hoa còn chưa kịp thích nghị, xe của bọn họ đã bị người bên cạnh tông trúng một cách tàn nhẫn.
Xe của Đường Nguyệt Hoa xoay vòng vòng đến nỗi đầu óc quay cuồng, tay nắm chặt tay nắm cửa xe không buông, nhưng nhìn lại Thi Tịnh, vẫn cứ thích thú la hét, trêи gương mặt đầy kϊƈɦ động mồ hôi toát ra, từ đầu đến cuối chỉ huy gấu lớn đang lái xe: “Bên trái! Wowl Đụng phải chiếc màu xanh rồi! Xông lên! Ha ha ha, vui quá đi mất!”
Nhưng chú gấu kì quặc này, ngoại trừ việc liên tục trông chừng Thí Tịch, nghe theo.
lời chỉ huy của Thi Tịch xông thẳng về phía trước ra, đôi lúc còn nhìn sang Đường Nguyệt Hoa lo ngại, dường như đang lo lắng cô không khỏe ở đâu đó.
Phải, lo lẳng.
Có thể nhìn ra được hai chữ “Lo lắng” trêи gương mặt lông lá của chú gấu, chuyện này thật sự rất kì lạ.
Mười phút sau, cổ họng bé nhỏ của Thi Tịch sắp khàn rồi, Đường Nguyệt Hoa ôm cô con gái xuống xe đi ra ngoài, lối ra đã có người xếp hàng đứng sẵn, hóa ra là “xe điện đụng gia đình” đang có chương trình ưu đãi, mỗi gia đình sau khi kết thúc đều có thể có được một bức ảnh chụp chung tuyệt đẹp.
Đường Nguyệt Hoa vốn không hề sợ,nhưng Thi Tịch và chú gấu dường như chẳng hề quan tâm đến suy nghĩ của cô, cứ vậy đi đến, đối diện với tư thế để sẵn trước ống kính, nàng chỉ có thể chán nản đi sang Thợ chụp ảnh cũng lần đầu tiên nhìn thấy một sự kết hợp chả đâu vào đâu như thế, bị chọc đến cười, sau đó nói với hai người lớn: “Hai người các cậu làm tư thế thân mật chút đi mà, để đứa bé ở giữa! Này, phải, phải, sát lại gần chút! Sao các cô cậu nhìn có vẻ không có thân thiết cho lắm nhỉ!”
Hoäc Anh Tuấn không dám nghe theo mà động vào Đường Nguyệt Hoa, sợ sẽ gây ấn tượng xấu cho cô, Thi Tịch ngược lại lại phản ứng rất nhanh, trong chốc lát đã câm tay phải của Đường Nguyệt Hoa cho vào tay trái của chú gấu, tự mình lùi về sau, bẳn tim ở giữa hai người, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Đường Nguyệt Hoa được chụp liên tục mấy tấm “ảnh gia đình” trong cảm xúc khó xử và chẳng hiểu gì cả Máy ảnh của thợ chụp ảnh cũng đã bỏ xuống rồi, Hoắc Anh Tuấn vẫn còn đang nắm chặt tay của Đường Nguyệt Hoa không dám động, ngược lại chuyện này lại khiến Đường Hoa Nguyệt cười, nàng chìa cái tay còn lại ra vỗ vào người chú gấu cười: “Được rồi, cảm ơn anh, “thành viên trong nhà” của chúng ta.
Dỗ con đủ rồi, mau đi làm đi!”
Hoắc Anh Tuấn ngơ ra, từ từ quay đầu nhìn sang Đường Hoa Nguyệt, lúc này bên cạnh có người đi đến, không cẩn thận đụng phải bọn họ, mũ trùm đầu nặng nề trong sự chòng chành theo đó tụt xuống, Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc một chốc, đôi tay nhanh chóng che lấy mũ trùm đầu giả con gấu của mình, động tác này hai mẹ con ở bên lại thấy rất dễ thương.
Thi Tịch hết sức vui mừng, lại lần nữa vùi đầu vào trong cái bụng mềm