Trong lúc Hoắc Anh Tuấn “biểu diễn”, Đường Hoa Nguyệt đương nhiên cũng sẽ không lấy làm ngạc nhiên, cô lường trước rằng Hoäc Anh Tuấn sẽ không bao giờ giữ lời hứa của mình hết lòng tuân thủ như ngoài mặt, không đâu, vừa sáng sớm bởi vì để cho anh đem tới hai người trợ lý, điều này vừa hay có chỗ hữu dụng.
Trong giây đầu tiên phản ứng, Đường Hoa Nguyệt ngay lập tức nắm lấy bé lớn và bé nhỏ, đẩy họ vào vòng tay của hai trợ lý nam phía sau, và dùng ánh mắt ra hiệu để đưa bọn trẻ đi vòng ra khỏi cửa sau.
Bé lớn và bé nhỏ còn chưa kịp có thời gian để nói “Hẹn gặp lại” với em gái thì chúng liền bị túm cổ lôi đi rồi Khi Hoắc Anh Tuấn xoay người đứng đối diện với Đường Hoa Nguyệt chỉ cách vài bước, chỉ còn lưu lại một chút tàn cảnh vội vàng còn sót lại lướt qua ánh mắt anh Trong lòng anh nổi lên một tia nghỉ ngờ, đứa nhỏ từ đâu đến?
Không phải đều xử lí hết đám người tạp nham kia đi rồi sao, lẽ nào là người nhà bệnh nhân khác? Sau đó suy nghĩ vẩn vơ này mau chóng bị anh bỏ ra khỏi não Đường Hoa Nguyệt nắm chặt tay Thi Tịnh, một lớn một nhỏ đều bắt đầu nhìn chằm chằm anh, nhưng lại là một người toàn thân phòng bị còn một người tràn đầy bất ngờ và vui sướиɠ.
Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của con gái rồi mỉm cười, Đường Hoa Nguyệt thấy cảnh này khịt mũi khinh bỉ, trực tiếp cúi người ôm con gái vào lòng Lúc này Tân Dương vẫn đang đứng ở sau lưng cũng cùng Đường Hoa Nguyệt đi ra bước xuống bậc thang.
Hoắc Anh Tuấn lúc trước có chút căng thẳng, toàn bộ sức chú ý đều đổ dồn lên người Đường Hoa Nguyệt và con gái, lúc này mới chú ý tới Tân Dương vậy mà anh ta cũng đang ở đây!
Hoäc Anh Tuấn nhìn Đường Hoa Nguyệt đang đi qua anh, còn không thèm nói lời nào với anh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đớn không gì gỡ được.
Anh không chịu nổi nữa liền dừng lại trước mặt Đường Hoa Nguyệt, thân hình cao lớn đổ bóng ở trước mặt cô, vô cùng đau đớn hỏi: “Em đã nói với tôi là phải dọn sạch mọi người trước, cũng không muốn tôi xuất hiện chính là vì muốn đưa anh ta đến đây phải không?”
Đường Hoa Nguyệt nhẹ nhàng liếc mắt, ngẩng đầu nhìn hẳn, nhẫn tâm nói: ‘Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
Hai cánh tay nhỏ của Thi Tịnh ôm chặt lấy cổ Đường Hoa Nguyệt, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa bố mẹ cô bé, khi nghe thấy lời này, cô bé lại nhìn chú của mình.
Giọng điệu và biểu cảm buồn thảm của bố, dường như cô bé mới chỉ xem nó trong một bộ phim truyền hình cách đây vài ngày!
Ôi! Không phải là bố vẫn không biết chú là chú ruột đúng không? Đúng, nhất định phải là như thế! Thi Tịnh nghĩ rằng cô bé rất thông minh, bởi vì cô bé đã nghe mẹ nói rằng chú của cô bé bây giờ không giống như trước đây. Bố thật là ngốc, không nhận ra cũng là điều bình thường thôi mà! Cô bé nhìn Hoäc Anh Tuấn bãng ánh mắt thương xót, than ôi, bố như thế này cũng thật đáng thương, nhìn như thể đang bị vạn tiễn xuyên tâm vậy.
nụ cười, nhưng không làm được, anh không ngờ rằng quan hệ của cô và Tân Dương đấ thân thiết đến mức tới gặp phụ huynh, vậy anh phải làm sao đây?
Thực sự phải… Bỏ cuộc sao?
Nhưng