Không phải Đường Hoa Nguyệt không hiếu đạo lý này, chỉ là mấy lời nói giảm án kia xuất phát từ miệng của Hoắc Anh Tuấn giống như có ý mỉa mai, cô tự động phớt lờ câu nói nịnh hót cuối cùng của Hoắc Anh Tuấn, lại yên lặng suy xét tình huống hiện tại
Chí ít có một điểm Hoắc Anh Tuấn nói đúng, nếu người tội lỗi chồng chất như Hàn Nhạc có thể ung dung tự tại sống ẩn dật cũng không sao, cho dù sau khi đi qua cửa ải từ thẩm phán đến cảnh sát mà vẫn còn toàn mạng trở ra, thì thế lực đãng sau hẳn cũng tuyệt đối không để hẳn tiếp tục tồn tại trêи thế giới này.
Xoa xoa huyệt Thái Dương, Đường Hoa Nguyệt quyết định tạm thời không chấp nhất đến chuyện giảm án nữa, trực tiếp hỏi thẳng: “Kết hợp với việc hăn ra vào nhà cũ của Family Hoắc, lẽ nào người đứng phía sau giật dây hẳn là Hoắc Trình Viễn?”
Hoäc Anh Tuấn liếc cô một cái, cười nhạt: “Chắc không phải. Dù sao Lục Xuyên Mạn là đứa con riêng mà ông ấy đã nuôi nấng nhiều năm, ông ấy có lý do gì để giết hẳn chứ? Hơn nữa, quan hệ của bọn họ xem ra không tệ, mới sáng hôm nay Hoắc Trình Viễn còn đưa Lục Xuyên Mạn lên ngồi vị trí phó giám đốc của tập đoàn Hoắc Huyễn nữa”
Đường Hoa Nguyệt hơi nhướng mày: “Anh biết sao? Chẳng trách giám đốc Hoắc lại có lòng khoan dung rộng lượng như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn nhếch miệng tự giễu: “Em nói như vậy có nghĩa em cũng đã biết Lục Xuyên Mạn là con ngoài giá thú của Hoắc Trình Viễn sao? Anh cũng không ngờ em vẫn quan tâm đến chuyện gia đình anh như vậy đấy”
Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng nói: “Biết vài vụ bê bối của kẻ thù luôn có thể giúp tâm trạng trở nên vui vẻ, không phải sao?”
Nụ cười miễn cưỡng của Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị dập tắt, cũng chẳng nói gì thêm.
Đường Hoa Nguyệt là ghét nhìn thấy bộ dạng giả vờ đau khổ như thế này của anh, cô sốt ruột đưa tay lên nhìn đồng hồ, đang muốn kết thúc thật nhanh cuộc nói chuyện, thì đột nhiên, ánh mắt cô thay đổi khi nghĩ đến điều gì đó: “Hoắc Anh Tuấn, chuyện này ngoài Hoäc Trình Viễn ra, còn một người có khả năng lớn hơn nữa”
Hoắc Anh Tuấn không biết cô nghĩ đến ai, vì vậy anh nghiêm túc hướng mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn sững lại một lúc lâu, lập tức cảm thấy sự nghỉ ngờ này của cô hoang đường đến nực cười và đáng giận.
Anh mở miệng không thành tiếng: “Là anh sao? Sao có thể chứ!”
Ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt từ khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn dần dần lia xuống dưới, ung dung chậm rãi quan sát toàn bộ con người anh, có vẻ như thật sự.
đang suy nghĩ về khả năng này: “Sao lại không thể? Trước mắt hai chuyện lớn mà Hàn Nhạc thừa nhận, một là phá hủy Đường Thị, hai là sát hại Lục Xuyên Mạn. Đối với chuyện thứ nhất, mục tiêu có thể nói là bố của tôi, nhưng nếu như nói là vì muốn trả thù tôi thì cũng rất hợp lý. Trêи đời này, người vừa hận tôi vừa hận Lục Xuyên Mạn, lẽ nào không phải