Anh ta đưa tay lên sờ vào chỗ vừa bị đánh, đã bị xước hai lỗ nhỏ và đang rỉ máu.
Cơn thịnh nộ mà Hoắc Anh Tuấn đã kìm nén bấy lâu, đã bị sự vượt quá bổn phận của Lục Xuyên Mạn xé toạc ra, đang trút giận trêи người anh ta.
Anh hung dữ mắng chửi một Lục Xuyên Mạn với vẻ mặt kinh ngạc: “Hoắc Huyễn phái mày đến để làm gì? Hả? Chức vị của mày là quét dọn nhà vệ sinh hay là thu gom rác?
Mày là phó tổng giám đốc! Là một phó tổng giám đốc, cái chuyện vặt như bản báo cáo tài chính chết tiệt cũng đến kiếm tao giải quyết sao? Chỉ có mình mày biết soi mói à?
Những đứa trẻ dưới tay tao vừa mới tốt nghiệp cũng có thể tuỳ ý tìm ra một đống vấn đề, còn giá trị của mày khi ở vị trí này là giải quyết vấn đề! Chẳng qua chỉ là phát hiện một vấn đề nhỏ thì đã chạy đến kiếm tao la hét âm ï, cái đuôi không biết nên vẫy đi đâu rồi phải không?”
Lục Xuyên Mạn bị mảng để ngây người, Hoäc Anh Tuấn lại ở trước mặt nhiều nhân viên bên ngoài, đến một chút phong độ cũng không quan tâm sao?
Anh ta ra sức lau vết thương của mình, không chịu thua và cũng chống đối lại, trong ánh mắt lộ ra sự mai mỉa nham hiểm.
Lộ Tuấn vốn định đi nhà vệ sinh trước khi họ bắt đầu cãi nhau, nhưng màn biểu diễn hay này thực sự hiếm thấy, nên anh ta quyết định ở lại để xem cuộc vui, và nở một nụ cười muốn mọi thứ trở nên rối loạn.
Chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta lặng lẽ giơ điện thoại lên lén lút ghi lại cảnh tượng hai người này đối đầu với nhau, chuẩn bị cho việc lấy lòng sư phụ trong thời gian tới.
Dù sao thì hai người đàn ông này đều là kẻ thù truyền kiếp của sư phụ, nếu nhìn thấy hai người họ cắn nhau, sư phụ chắc chắn sẽ rất thoả mãn!
Hoäc Anh Tuấn tức giận nở nụ cười, anh ngồi xuống chiếc ghế ông chủ và bắt chéo chân, hơi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế.
Hoäc Anh Tuấn ngồi xuống rõ ràng thấp hơn rất nhiều so với Lục Xuyên Mạn đang đứng, nhưng khí thế hung hãn của anh đã bao trùm lấy đối phương.
“Lão già cử mày đến chỗ tao, không phải là đến làm cấp dưới của tao sao? Hình như mày quên mất ở trước từ ‘Tổng giám đốc” của mày còn có thêm từ ‘Phớ, đừng nghĩ mình quan trọng lắm!” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, đột nhiên mỉm cười: “Tốt lắm, mày không phải rất