Chương 23: Đường Hoa Nguyệt, lập tức cút về cho tôi
Bệnh viện.
Lục Xuyên Mạn ngồi trên giường bệnh của bệnh viện, đôi mắt đen láy sâu thẩm nhìn chăm chú ra phía bên ngoài cửa sổ.
Làn gió khế thoảng qua làm tấm rèm cửa trắng bay phất phới, một bàn tay gầy nhom thon dài từ từ đưa lên, cảm nhận nhiệt độ của làn gió nhẹ mang tới và cả cảm giác rèm cửa khẽ lướt nhẹ qua những đầu ngón tay.
Khuôn mặt xanh xao và yếu ớt nhưng không hề làm mờ đi những nét tuấn tú trên khuôn mặt, người đàn ông ấy nở một nụ cười nhàn nhạt.
Anh ta siết chặt năm đấm, mặc dù vẫn không tài nào dùng được sức lực nhưng sau từng ấy thời gian ngủ miên man, cuối cùng anh cũng có thể tỉnh lại, đây đã có thể coi là một ân huệ mà ông trời đã ban cho anh ta.
Đột nhiên, Lục Xuyên Mạn dường như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt trùng xuống, đầu ngón tay miết chặt rèm cửa cũng tái đi ít nhiều vì dùng lực.
Năm đó, anh ta không hề trượt chân ngã xuống lầu, anh ta nhớ rõ ràng là anh ta đã bị người ta đẩy xuống.
Trong khoảnh khắc ngã xuống ấy, anh nhìn thấy một bóng người nhanh chóng biến mất trong hành lang. Trong hoàn cảnh đó, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đã đẩy mình xuống lầu, chỉ nhớ hình dáng ấy có phần nhỏ nhần.
Vì vậy, Lục Xuyên Mạn nghỉ ngờ chính người đẩy anh xuống là một người phụ nữ nhưng không thể loại trừ khả năng đó là một người đàn ông có thân hình nhỏ bé.
Nói chung, bây giờ anh đã tỉnh!
Người dám hãm hại anh, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã tồn tại trên cuộc đời này!
Sau khi Đường Hoa Nguyệt tỉnh táo lại biết được rằng chính Hoắc Anh Tuấn là người đưa cô ra khỏi trung tâm điều dưỡng chữa trị bệnh tâm thần và còn sắp xếp để cô nhập viện, tinh thần cô cũng đã hồi phục đôi chút.
Cô nghĩ tới nghĩ lui một hồi, phỏng đoán rằng liệu Hoắc Anh Tuấn đã biết bệnh tình của mình chưa?
Kết quả một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, Hoắc Anh Tuấn như người mất tích, không còn thấy xuất hiện nữa.
Đường Hoa Nguyệt rũ mắt xuống cười khổ, bỏ đi suy nghĩ kia.
Thật ra, cho dù biết bệnh tình của cô, người sắp chết như cô thì còn có thể làm được gì.
Giữa bọn họ, sớm đã không thể quay lại nữa rồi.
Bỏ mặc những suy nghĩ lung tung và những ý nghĩ không thực tế ấy, Đường Hoa Nguyệt chuẩn bị đi tới nhà thuốc để lấy ít thuốc giảm đau đầu.
Những loại thuốc được kê lần trước có lẽ đã bị bỏ lại trong trung tâm điều dưỡng người bệnh tâm thần rồi, có tìm cũng không thấy nên chỉ có thể đi lấy lại.
Các triệu chứng của cô ngày càng nghiêm trọng, nếu không có thuốc giảm đau khi bệnh tình xảy ra, có lẽ cô sẽ không chịu nổi sự hành hạ và chọn cách kết thúc cuộc đời sớm.
Lấy thuốc xong, Đường Hoa Nguyệt nhìn tin nhắn nhắc nhở tài khoản ngân hàng trên điện thoại, cô cần chặt môi dưới.
Tiền tiêu như nước chảy, tình cảnh trong nhà hiện giờ vô cùng không lạc quan, có thể nói chỉ có nguồn ra chứ không có nguồn vào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Đường còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Mẹ nắm viện cần tiền, bố bị thương ở chân không thể đi làm, phía em gái phải lo tiền học phí, sinh hoạt phí, một nghìn cũng không thể thiếu.
Vả lại, anh trai cũng chưa bình phục, và còn bệnh của cô..
Chưa cần đến Hoắc Anh Tuấn ra tay, tương lai nhà họ Đường tan cửa nát nhà, người thân ly tán đã không còn xa nữa.
Cô nên làm gì đây?
Đường Hoa Nguyệt suy nghĩ rối bời không để ý phía trước nên vô tình đụng phải một người, túi thuốc trên tay rơi xuống. Cô may mắn dựa được vào tường bên cạnh, cô thấy một cánh tay xương xẩu nhặt lấy túi thuốc dưới đất, đưa lên phía trước mặt cô.
“Cảm ơn” Đường Hoa Nguyệt mỉm cười ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của người đó, khuôn mặt tươi cười của cô
Nhiệt độ cơ thể cô giảm mạnh nhanh chóng, mười ngón tay lạnh buốt thụt về phía sau, nhưng đôi chân vì quá đổi căng thẳng mà loạng choạng vấp ngã bệt xuống dưới nền đất.
Người ấy bật cười nhẹ, tiếng cười rất sảng khoái, giống như cơn gió mùa hạ, phảng phất chút gì đó ấm áp.
“Đường Hoa Nguyệt, nhìn thấy tôi không vui sao?”
Đường Hoa Nguyệt không ngờ lại gặp được Lục Xuyên Mạn bằng cách này, trong một cảnh tượng như vậy! Lục Xuyên Mạn! Lục Xuyên Mạn sống sờ sờ đang đứng trước mặt côi Trong trí nhớ, những hình ảnh kinh khủng đó lại tái hiện lên, Đường Hoa Nguyệt cảm thấy răng mình run lên, cô quên cả cầm thuốc về, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh, giống như có một con chó điên đang đuổi theo phía sau, cô hoảng loạn đứng dậy chạy thục mạng.
Tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn không ra được cô là một người đang mang bệnh nặng Lục Xuyên Mạn nhìn bóng lưng Đường Hoa Nguyệt khẽ cười, anh nhìn xuống túi thuốc đang cầm trên tay, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm đen đầy sao, dường như yên lặng không động tĩnh, cũng điểm xuyết những ánh sao lấp lánh.
“Nhã, lần này tôi sẽ không để mất em nữa!”
Đôi mắt anh khóa chặt vào cảnh tượng xinh đẹp phía xa, nhưng nụ cười anh như tách biệt khỏi thế giới, dường như muốn xuyên qua thân thể ấy nhìn thấy một người nào khác.
Đưa ngón tay cái lướt nhẹ qua bờ môi, Lục Xuyên Mạn hơi nheo mắt lại, anh ta bấm điện thoại gọi, đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy.
Lục Xuyên Mạn thấp giọng hỏi: “Bạch Ngôn gần đây vẫn khỏe chứ ạ?”
“Khỏe, khỏe, chúng ta đều rất khỏe.”
Người phía đầu dây bên kia có vẻ rất kích động khi nghe thấy giọng nói của Lục Xuyên Mạn, nhưng trên mặt Lục Xuyên Mạn vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng vô cùng dửng dưng.
“Con cần mọi người đi làm một việc.”
Món quà lớn anh chuẩn bị cho Hoäc Anh Tuấn đã đến lúc phải đem dâng tặng rồi, chỉ là không biết khi nhận quà biểu cảm của Hoäc Anh Tuấn sẽ như thế nào.
Nếu có thể, anh thực sự muốn được tận mắt chứng kiến.
Lục Xuyên Mạn nói xong thì quay người lại, nhưng đúng lúc nhìn thấy Từ Uyến Nhan đứng ở phía sau, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
‘Sắc mặt Lục Xuyên Mạn nghiêm nghị lại, anh ta lập tức nói với người đầu dây bên kia một tiếng “chút nữa liên hệ lại sau” rồi cúp điện thoại.
Anh nhìn chãm chãm Từ Uyển Nhan, Từ.
Uyển Nhan mỉm cười: “Anh Lục, đã lâu không gặp. Anh cần làm gì, có lẽ tôi có thể giúp anh”
Đôi mắt Lục Xuyên Mạn sãm lại, anh nhìn Từ Uyến Nhan, đột nhiên nở nụ cười.
Buổi trưa nẵng gắt, ánh mặt trời chiếu vào biệt thự Đệ Phong Lan, ánh lên màu vàng rực rỡ.
Sảnh lớn biệt thự.
Hoắc Anh Tuấn nhìn chäm chẩm bóng dáng gầy gò trốn sau phía lưng người lớn vì sợ hãi.
Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, anh bấm một dãy số, chiếc điện thoại đã bị anh miết đên nỗi kêu lên thành tiếng, cảm tưởng như chỉ cần dùng lực thêm chút nữa là có thể làm nó nát vụn thành bột.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Hoắc Anh Tuấn nhịn không được cơn tức giận điên người, anh nghiến răng nghiến lợi: “Đường Hoa Nguyệt, tôi không quan tâm cô hiện giờ ở đâu, lập tức cút về ngay cho tôi!”