Cô khẽ thở dài, lúc đó cô không nói rõ với Tạ Đình Phong rằng mọi chuyện xảy ra với Hoäc Cao Lãng đều do thuộc hạ của Hàn Nhạc gây ra là vì cô lo lắng anh ấy sẽ nhất thời kϊƈɦ động mà làm ra những chuyện không thể cứu vãn được.
Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, cô cũng không rảnh mà lo hết những chuyện đó.
Đường Hoa Nguyệt không hề có ý định sẽ nói với Hoắc Anh Tuấn chuyện của Tạ Đình Phong, chỉ là cô khoanh tay lại thay đổi tư thế ngồi, thật không biết anh ấy nghĩ gì trong đầu nữa, đặc biệt chạy tới công ty cô để trực tiếp nói mấy lời trước kia anh đã từng nói qua rồi?
Mối quan hệ của bọn họ cũng chưa đến mức độ đó.
“Tổng giám đốc Hoắc, cây to thì gọi gió.
Thay vì bận tâm lo lắng cho tôi, chỉ bằng anh lo cho bản thân mình trước đi.”
Ở tình cảnh này, Hoắc Anh Tuấn không còn cho räng những lời quan tâm của Đường Hoa Nguyệt dành cho anh là thật lòng.
Anh biết, cô không thích anh quản việc không đâu, không muốn anh phiền.
Nhưng Hoäc Anh Tuấn không thể kiểm soát được bản thân.
Chỉ cần nghĩ tới Đường Hoa Nguyệt không chút đề phòng mà để lộ trong tâm ngắm của một tên cặn bã lòng dạ nham hiểm, anh liền cảm thấy ruột gan rối bời rồi.
Hoäc Anh Tuấn bất lực cười hỏi: “Đường Hoa Nguyệt, em thử nghĩ kỹ lại xem, bố ei trước đây có từng đắc tội với ai không?
tại xem ra rất có thể ba mẹ chúng ta có cùng chung một kẻ thù, chúng ta lại không có cách nào biết được, trước mắt cứ điều tra lại toàn bộ đã”
Đường Hoa Nguyệt cũng từng nghỉ ngờ như vậy, hơn nữa trước khi Hoắc Anh Tuấn nói cô cũng đích thân điều tra mối quan hệ của nhà họ Đường và nhà họ Hoắc rồi, kết quả cũng không thu được gì.
Trước khi Hoắc Anh Tuấn tách GS ra khỏi tập đoàn, Hoắc Thị hoàn toàn không hề đặt chân vào lĩnh vực game, mà khoa học kỹ thuật của Đường Thị sớm đã bắt đầu phát triển game, và kiếm lời rất nhiều từ những trò chơi điện tử thịnh hành vào những năm đầu.
Trước khi Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn yêu nhau, hai nhà có thế nói là hoàn toàn không liên quan với nhau, chứ đừng nói đến việc cạnh tranh qua lại.
Đường Hoa Nguyệt thẳng thắn nói: “Không loại trừ khả năng này, nhưng theo tôi thấy xác suất xảy ra không lớn, không cần tốn sức vào việc này”
Hoắc Anh Tuấn nhẹ lắc đầu: “Không đâu, chỉ cần có một chút khả năng, tôi cũng sẽ không bỏ qua. Vả lại… Em có từng nghĩ, nói không chừng việc em gái em mất tích cũng liên quan đến người này? Đã qua nhiều năm như vậy, người của chúng ta đều không tìm thấy chút tung tích này của em gái em, thật ra cũng có khả năng là em gái em vẫn còn sống.”
Em gái vẫn còn sống sao…
Trái tim Đường Hoa Nguyệt đột nhiên đau nhói.
Trường hợp này, quả thực cô đã tự mình cầu nguyện không biết bao nhiêu lần, cầu mong Tiểu Uyển vẫn còn sống ở một nơi nào.
đó trêи thế giới này, chỉ là cô chưa tìm ra em ấy.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt lại sợ, em ấy còn sống dẫu sao cũng là chuyện tốt, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, em ấy sẽ sống ra sao?
Tiểu Uyển dù sao cũng là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã không phải chịu bất cứ khổ sở nào, nếu thật sự có người khống chế bắt giam em ấy nhiều năm như vậy, ai mà biết được là vì lý do gì, càng không biết sẽ làm ra những những chuyện dã man gì với em ấy?
Ánh mắt Đường Hoa Nguyệt từ người Hoắc Anh Tuấn từ từ lướt qua, cô sợ… Liệu những việc Tiểu Uyển đã trải