Đường Hoa Nguyệt bất lực thở dài, đối với “hành vi phản bội” này của Thi Tịnh thì cô đã quá quen với nó rồi.
Kể từ lần đầu tiên ngầm đồng ý Thi Tịnh tiếp xúc với Hoäc Anh Tuấn, thì cô đã đoán trước được tình trạng này.
Hoắc Anh Tuấn đã sớm xuống xe đợi chờ, nhìn thấy đứa con gái trắng nõn chạy về phía mình, bèn vội ngồi xổm xuống ôm lấy viên nhỏ vào lòng, anh vui mừng đến mức tay khẽ run, cảm giác này đúng là hạnh phúc quá mà.
Cho dù Thi Tịnh có yêu thích Hoắc Anh Tuấn đến mấy, cũng không dám lộ liễu gọi anh là bố, đừng nói chỉ đây là ở dưới nhà của cô bét Cô bé ngoan ngoãn để Hoắc Anh Tuấn bế vào chiếc ghế trẻ em đặc biệt chuẩn bị cho cô bé ở hàng ghế sau, Hoäc Anh Tuấn cạ vào khuôn mặt trắng nõn của cô bé, Thì Tịnh nhanh chóng vươn tay ôm lấy đầu của bố, và hôn mạnh lên má của anh.
Hoäc Anh Tuấn ngây ngẩn và mừng rỡ đứng yên tại chỗ, Thi Tịnh thấy thế liền bật cười.
Nhìn thấy con gái vui vẻ, Hoäc Anh Tuấn càng vui mừng khôn xiết, thế hai bố con nhìn nhau cười ngốc nghếch, cũng không biết có chuyện gì khiến cho vui mừng như vậy.
Và ở phía trêи của họ, trong phòng ngủ ba tầng của biệt thự, có ba cậu bé với chiều cao khác nhau cũng đang nhìn cảnh tượng ở dưới nhà qua cửa sổ.
Đại Bảo tức giận “hừm” lấy một tiếng.
Sự căm phẫn của Nhị Bảo càng rõ ràng hơn, cậu ta hung dữ “xuỳ” một tiếng về phía Hoäắc Anh Tuấn.
Còn Lục Bạch Ngôn thì giống như là đã chịu sự đả kϊƈɦ lớn vậy, cậu ấy ngây người đứng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của em Thi Tịnh và chú Tuấn, trong lòng có chút ganh ty, mặc dù em Thi Tịnh đã quen biết với cậu ấy lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng hôn qua vậy.
Điều này có nghĩa là em Thi Tịnh vẫn chưa đủ thích mình sao?
Nếu, nếu như em Thi Tịnh có thể mãi mãi chỉ thích một mình cậu ấy ở trêи thế giới này, thì tốt biết mấy?
Lục Bạch Ngôn siết chặt bàn tay nhỏ bé, xem ra vẫn phải cố gắng hơn nữa, đối xử em Thi Tịnh tốt hơn nữa mới được!
Sau khoảng thời gian chung sống, cậu cả và cậu ba cũng giống như Đường Hoa Nguyệt, đã biết rằng Lục Bạch Ngôn là người khác với bố của cậu ấy, đã loại bỏ đi sự thù hận với cậu ấy, và xem cậu ấy như người nhà.
Một lúc sau, ba cậu bé đều đồng thời thở dài ngao ngán, mặc dù điểm xuất phát trong lòng họ khác nhau, nhưng suy nghĩ của họ trong khoảnh khắc đó đều giống nhau — Tuyệt đối không được để Hoắc Anh Tuấn tiếp tục tìm cơ hội đến gần mẹ, càng không cho phép họ tái hôn! Không đời nào!
Về chuyện lúc trước Hoắc Anh Tuấn bắt nạt mẹ như thế nào, Đại Bảo và Nhị Bảo biết rõ hơn Thi Tịnh, cho nên họ không có trách em gái lại dễ dàng “đi theo kẻ địch” như vậy, bởi vì họ biết được tất cả đều là do Hoäc Anh Tuấn quá gian xảo rồi, đã hoàn toàn mê hoặc Thi