Nghe thấy tiếng bước chân vào cửa của mẹ và chú Tân, Lục Bạch Ngôn sớm đã chạy ra đón em gái Thi Tịnh của cậu bé, bé hai lập tức chui vào trong chăn, dán miếng dán hạ sốt lên trán, sau đó ôm lấy bụng mà lớn tiếng rêи rỉ.
Bé lớn đứng bên cạnh giường cậu bình tĩnh nhìn mãi, còn cảm thấy nên thêm chút mồ hôi lên trán em trai, liền dùng bình phun nhỏ xịt lên hai bên mép tóc của bé hai.
Cửa phòng mau chóng được mở ra, vừa lúc bé hai giấu miếng dán giữ nhiệt vào trong chăn, bên má nhỏ ửng đỏ cũng đúng lúc lộ ra ngoài Cơ thể hai cậu bé từ nhỏ đã rất khỏe, dường như chưa từng bị bệnh, mà lần này con trai lớn nói qua điện thoại nói rằng nguy hiểm như vậy, đương nhiên là Đường Hoa Nguyệt rất hoang mang lo sợ, cơ bản không hề nghỉ ngờ chút nào.
Cô trực tiếp nhào tới bên giường bé hai, nhìn thấy hai gò má đỏ bừng và mái tóc ướt nhẹp mồ hôi, mũi Đường Hoa Nguyệt cũng chua xót theo, hai tay cô nâng mặt bé hai lên, cảm nhận được nhiệt độ trêи mặt nóng hơn bình thường, càng lo lắng hơn, vội vàng hỏi “Bé yêu ơi, con làm sao thế? Sao lại để mình thành thế này, hử?
Trước khi mẹ đi không phải là vẫn khỏe sao? Ăn phải cái gì không sạch rồi hay là làm sao thế Đường Hoa Nguyệt áp mặt của mình vào mặt của con trai: “Đừng sợ, không sao cả, chú Tân cũng tới rồi, để chú ấy kiểm tra cho con một lát, sau đó mẹ sẽ đưa con đi bệnh viện, được không nào?
Tân Kỳ Tân vội đẩy cửa vào theo sau, anh ta đương nhiên cũng rất lo lắng cho cơ thể của đứa nhỏ, nhưng vẫn lí trí hơn người làm mẹ như Đường Hoa Nguyệt mấy phần.
Anh ta dùng mu bàn tay đặt lên trán bé hai, sau đó liền nhíu mày.
Nhiệt độ này… một người trưởng thành nếu sốt thành như vậy, tình thần sẽ không tỉnh táo, huống chỉ đứa nhỏ mới mấy tuổi?
Tân Kỳ Tân ánh mắt bé hai vẫn sáng long lanh như cũ, nhíu mày, ngay sau đó anh ta xốc một góc chăn ra, lại ấn nhẹ lên phần bụng và dạ dày của cậu bé.
Bé hai bị dọa sợ rồi, chú Tân vén chăn cũng nhanh quá đi, suýt nữa thì lộ miếng dán giữ nhiệt rồi!
Cậu bé cũng không biết mình nên nói chỗ nào đau mới đúng, dứt khoát liền mặc kệ đối phương ấn chỗ nào cậu bé đều kêu đau loạn cả lên.
Tiếp theo, phỏng đoán trong lòng Tân Kỳ Tân coi như được xác thực triệt để rồi, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhạt nói: “Không chữa được, chịu thôi”
Cái gì? Trong nháy mắt bé hai liền trừng lớn hai mắt.
Đường Hoa Nguyệt cũng kinh ngạc mà quay đầu nhìn Tân Kỳ Tân, không biết vì sao anh ta lại đột nhiên nói ra lời kiểu này.
Nhưng nhìn biểu hiện của anh ta, Đường Hoa Nguyệt ngay lập tức phản ứng lại.
Cô nhíu mày, ánh mắt trở lên sắc bén nhìn về phía con trai đang giả bệnh.
Bé hai ngay lập tức theo phản xạ có