Từ Uyển Nhan sau khi đối phó xong với Lục Xuyên Mạn, cứ luôn cảm thấy trong lòng có chút trống vắng.
Kể từ đêm hôm đó, cô ta đã nhiều ngày.
không gặp Tân Dương rồi!
Vốn dĩ vào buổi sáng hôm đó, Tân Dương sợ cô ta mệt nên đã cho cô ta nghỉ phép hai ngày, nhưng sau đó thì là cuối tuần, cô ta không đi làm, cũng không biết có nên kiếm Tân Dương không, sợ anh ta sẽ cảm thấy mình không đủ dè dặt.
Từ Uyển Nhan lộ ra nụ cười xinh đẹp, không ngờ rằng sáng sớm cuối tuần, Tân Dương đã gọi điện quan tâm cô ta, còn hỏi cô ta điều kiện chỗ cô ta ở bây giờ có tốt hay không, nếu có thể, anh ta muốn cho cô ta sống trong căn biệt thự mới sửa của mình.
Chuyển đến sống trong căn biệt thự của anh ta à! Đây không phải là một lời mời sống cùng nhau sao!
Từ Uyển Nhan vốn đã chuẩn bị sẵn đánh trận chiến lâu dài, suy cho cùng thì cục đá như Hoắc Anh Tuấn mà cô ta đã ấp ủ trong nhiều năm như vậy cũng không có kết quả gì!
Nhưng Tần Dương thì… lại chu đáo, hiểu lòng cô ta như vậy! Cô ta vẫn còn chưa làm gì cả, thì anh ta đã dâng tất cả những điều tốt đẹp đến trước mặt cô ta rồi.
Từ Uyển Nhan gần như có chút ngấn lệ, đây chính là người đàn ông tốt! Ông trời có mắt, cuối cùng cũng ban cho cô ta một người đàn ông tốt!
Thế là không ngừng nghỉ dọn đến căn biệt thự mà Tân Dương đã chuẩn bị sẵn cho cô ta ngay trong đêm.
Nhưng điều khiến cô ta thất vọng chính là, Tân Dương chỉ kiếm người giúp cô ta dọn nhà, chứ không ở chung với cô ta… Không lẽ anh ta đang mắc cỡ sao?
Trong lòng của Từ Uyển Nhan thực sự rất thấp thỏm, liền gửi tin nhắn cho Tân Dương, nh ta đêm nay có muốn về đây ở khôn: nếu về đây thì cô ta sẽ chuẩn bị trước bữa tối.
Tân Dương nhếch môi trả lời: “Được”, nhưng trong mắt thì ngập tràn sự thù hận lạnh lùng Anh ta đưa điện thoại đến trước mặt của Đường Hoa Nguyệt: “Nhìn xem, có người đã không thể ngồi yên rồi”
Đường Hoa Nguyệt cũng muốn cười nhạo, nhưng nhìn thấy sắc mặt xám xẩm của anh hai, lại rất đau lòng, loại cảm giác giả vờ tốt với kẻ thù khó chịu làm sao, huống hồ anh hai bây giờ đang dối lòng giả vờ thân thiết với Từ Uyển Nhan.
Tần Dương hiểu được sự lo lắng của cô, an ủi rằng: “Yên tâm đi, anh rất tốt. Bữa tối hôm nay, anh nhất định sẽ khiến cho cô ta cả đời khó quên.”
Đường Hoa Nguyệt gật đầu, sau đó lại nhớ ra điều gì, có chút do dự hỏi rằng: “Anh hai, vậy… Elly bây giờ đã chịu quan tâm anh chưa?”
Bỗng nhiên nghe thấy tên của Elly, Tân Dương chợt giật mình, sau đó khoé miệng vô thức nhếch lên. Anh ta che giấu sờ vào mũi, nhưng vẫn không thể giấu đi niềm vui sướиɠ phát ra từ trong.
“Ừ” Tân Dương gật đầu: “Cô ấy kêu anh đợi cô ấy… Cô ấy sẽ sớm quay về”
Đường Hoa Nguyệt cũng cười theo, hai người này đã giày vò nhau lâu như vậy, anh hai bây giờ xem ra đã có thể đối mặt với sự chân tình của mình, đây quả là một chuyện tốt đẹp.
Đột nhiên, điện thoại của Đường Hoa Nguyệt lại vang lên, cô bïu môi, còn tưởng Nhị Bảo lại đăng ký cho cô trang web hẹn hò nào mới nữa.
Bất lực nhấc điện thoại lên, Đường Hoa Nguyệt vừa định “huỷ đăng ký”, nhưng vừa liếc thấy giao diện tin nhắn, cả người cô lập tức bật dậy ra khỏi ghế, mở to mắt, mang theo một sự mừng rỡ khó tin.
“Anh hai! Hoắc Anh Tuấn nói bố tỉnh rồi!”
Tân Dương cũng đứng dậy, nắm lấy tay của Đường Hoa Nguyệt, giọng nói khẽ run “Thật sao?”
Đường Hoa Nguyệt nghẹn ngào nói: “Đúng vậy… Anh hai, chúng ta đi thôi! Chúng ta bây giờ đến gặp bối”
Cả hai anh em đều phấn khích đến mức.
không biết nên nói gì Kể từ lúc tưởng rằng bố đã chết, đến khi phát hiện ông ấy thực ra vẫn còn sống nhưng đã trở thành người thực vậy, và bây giờ ông ấy đã tỉnh lại.. Đường Hoa Nguyệt và Tân Dương đã không thể đếm nổi trong lòng mình đã chịu bao nhiêu lần đả kϊƈɦ vì chuyện này.
Nhưng bây giờ bố đã tỉnh rồi! Ông ấy có thể nói có thể cười, là một người sống!
Cặp anh em xấu số Tân Dương và Đường Hoa Nguyệt này, cuối cùng cũng đợi được người đàn ông yêu họ nhất trêи đời.
Nhưng đến khi đi xuống bãi đậu xe tầng hầm, hai người mới phản ứng chậm lại – Tân Dương bây giờ hoàn toàn là một thân phận mới, anh ta hoàn toàn không có danh nghĩa gì để đến thăm Đường Hữu Thiện.
Đường Hoa Nguyệt có