Chương 266: Thế giới trong ký ức của bố
Tình hình của Đường Hữu Thiện vẫn chưa ổn định, sự chú ý cũng được chuyển đi một cách dễ dàng như vậy. Nghe thấy Đường Hoa Nguyệt nói như vậy, ông ấy còn thật sự cảm thấy mình hơi mệt mỏi nên bảo Đường Hoa Nguyệt rung giường bệnh của mình Những lời nói vừa nấy của Đường Hoa Nguyệt khiến Hoắc Anh Tuấn còn ngạc nhiên hơn cả Đường Hoa Nguyệt, anh đứng im tại chỗ giống như bị sét đánh.
Anh vốn tưởng rằng sau khi cổ tay Đường.
Hoa Nguyệt bị thương thì không thể nào chịu được huấn luyện cường độ cao của thể thao điện tử nữa, vì vậy sau khi đi ra nước ngoài mới đổi thành làm lập trình viên.
Nhưng dựa theo ý trong lời nói vừa nấy của Đường Hữu Thiện… Từ khi ở bên cạnh anh, Đường Hoa Nguyệt đã bắt đầu tiếp xúc với lập trình rồi sao? Hơn nữa.. Đây lại là vì có thể giúp ích cho anh?!
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn rất phức tạp, anh không có dũng khí để tưởng tượng khi đó trong lòng Đường Hoa Nguyệt đang suy nghĩ cái gì Khi đó trong lòng anh chỉ luôn suy nghĩ là muốn cho Đường Hoa Nguyệt một màn cầu hôn ngạc nhiên, khi đó trong lòng bọn họ đều ngập tràn điều đó.
Hoäc Anh Tuấn lảo đảo chạy đến giống như bừng tỉnh từ cơn mộng, nhưng bàn tay anh đưa ra còn chưa động được vào Đường Hữu Thiện thì đã bị Đường Hoa Nguyệt đẩy ra.
Một tiếng “bộp” vang lên trong căn phòng bệnh yên tĩnh.
Đường Hoa Nguyệt trừng mắt nhìn Hoắc.
Anh Tuấn với ánh mắt cảnh cáo, sau đó làm khẩu hình nói với anh: “Cút. Ra. Xa. Một. chút”
Vừa nấy trước khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh đã để lại hai viên thuốc, nói với bệnh nhân nếu như ngủ tiếp thì phải uống thuốc.
Đường Hữu Thiện được Đường Hoa Nguyệt bón cho mấy ngụm nước, sai đó cũng nuốt thuốc vào bụng cùng với nước: “Bố ngủ một chút đi, con và Hoắc Anh Tuấn còn có chuyện nên đi trước…”
Đường Hoa Nguyệt đắp chân cho ông ấy: “Bố à, bố yên tâm ngủ đi, con không đi đâu cả.
Lát nữa bố tỉnh dậy vẫn có thể nhìn thấy con”
Đường Hữu Thiện đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên lạnh lẽo đến nỗi có thể kết thành lớp băng.
Hoäc Anh Tuấn mở miệng, chỉ cảm thấy mình như đang bị nghẹn ở cổ họng.
Trong thuốc mà Đường Hữu Thiện uống vừa nấy có chứa thành phần an thần, cho nên bác sĩ đẩy giường bệnh của ông ấy đi kiểm tra hàng loạt CT não bộ thì ông ấy cũng ngủ rất ngon.
Đường Hoa Nguyệt không biết mình mang theo cảm xúc gì khi ở phía sau đợi bố mình làm kiểm tra, mãi đến khi cầm cuộn phim và ngồi xuống trong văn phòng làm việc của bác sĩ thì lúc này cô ấy mới nhận ra chân tay mình lạnh ngắt.
“Tình hình của ông Đường thì, thật ra đã coi như là ổn rồi. Ông ấu nằm bao nhiêu năm như vậy, ngoại trừ cơ bắp nửa người dưới hơi suy thoái thì những phần khác không có thoái hóa gì cả. Tôi thấy có phải vừa nấy ông ấy uống thuốc và ngôn ngữ công năng cũng rất được đúng không?”
Đường Hoa Nguyệt gật đầu: “Nhưng hì h như ký ức của ông ấy đã bị rối loạn mất t Bác sĩ thở dài: “Cô Đường à, lúc đầu bố của cô vì bị tổn thương não bộ cho nên mới hôn mê bất tỉnh. Ông ấy hôn mê năm năm cho.
nên hiện tại chúng tôi vẫn chưa thể nào biết được cụ thể não bộ của ông ấy đã chịu những thay đối gì. Nhưng theo như lời kế vừa nấy của cô thì cơ thể có thể kết luận được ký ức của ông Đường tạm thời dừng lại ở năm năm trước, trước khi xảy ra sự cố ông ấy ngã lầu.
Tình hình như vậy là xảy ra ngẫu nhiên hay là bản thân trong tiềm thức ông ấy chủ động lựa chọn như vậy thì cần phải dần dần giải ra đáp án?
Quả thật như vậy.
Đường Hoa Ni thất vọng cụp mắt xuống: “Vậy, bác sĩ à, có cách nào có thể giúp ông ấy nhanh chóng hồi phục lại ký ức không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Đại não của ông ấy vốn xuất phát từ cơ thể tự bảo vệ mình nên đã xây dựng
Đường Hoa Nguyệt không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, vì vậy cô nhất thời không nói được lời nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy không cam lòng mà hỏi: “Nói tóm lại chính là cho dù ông ấy có cho rằng bây giờ là năm 2008 thì chúng tôi cũng phải theo ông ấy, nếu như trong ký ức của ông ấy tôi còn là một học sinh tiểu học thì tôi cũng phải giả vờ thành trẻ con sao?”
Đường Hoa ánh mắt đầy thâm ý: “Đúng vậy, người già đến tuổi này rồi vẫn có thể cực kỳ nguy hiểm. Mình là con gái có chút nhượng bộ như vậy vốn không tính là gì cả, không phải sao?
Đường Hoa Nguyệt không nói gì mà gật đầu, rời khỏi phòng khám của bác sĩ.
Gô biết chắc chắn câu hỏi vừa nãy của mình đã khiến cho bác sĩ hiểu lầm răng đứa con gái như cô thật bất hiếu, ngại phải phiền phức khi đi dỗ dành người bố mất trí nhớ.
Cô cũng lười phải giải thích.
Đừng nói là rối loạn ký ức, cho dù bố mình có bị liệt nửa người và trí lực bị tổn hại, thậm chí vô cùng tồi tệ. Chỉ cần bố có thể tỉnh lại và ở bên cạnh cô, vậy thì bảo cô làm gì vì bố thì cô cũng cam tâm tình nguyện làm.
Điều thật sự khiến cho Đường Hoa Nguyệt đau đầu chính là ký ức của bố mình chỉ dừng lại trong thời điểm lúng túng này.
Cảm xúc của Đường Hoa Nguyệt chìm xuống và thở dài một hơi. Cho dù như thế nào, bây giờ bố mình có thể tỉnh táo và không có gì đáng ngại đã là điều vô cùng may mắn rồi.
Hoäc Anh Tuấn cũng đã im lặng một lúc lâu, anh đứng phía sau Đường Hoa Nguyệt với khoảng cách không xa không gần.
Anh liếc nhìn Đường Hoa Nguyệt với ánh mắt tỉnh bơ. Anh biết cảm xúc của Đường Hoa Nguyệt không được tốt lắm, nhưng trong lòng vẫn hơi nóng nảy vội vàng.
Đường Hữu Thiện tỉnh lại rồi, nhưng ký ức lại dừng lại ở thời gian tình cảm của anh dành cho Đường Hoa Nguyệt sâu đậm nhất. Hoắc.
Anh Tuấn không thể nào không cảm thấy đây chính là cơ hội mà ông trời trao cho anh.
Bác sĩ nói phải thuận theo Đường Hữu Thiện, vậy chẳng phải nói là trước khi ký ức của ông ấy hồi phục lại Đường Hoa Nguyệt không muốn cũng phải muốn diễn một đôi tình nhân ân ái cùng với Hoắc Anh Tuấn trước mặt ông ấy sao?
Khi sắp đến trước cửa phòng bệnh của Đường Hữu Thiện, cuối cùng Hoắc Anh Tuấn cũng lên tiếng nói: “Đường Hoa Nguyệt, trước mắt không có gì quan trọng bằng sức khỏe của bố cả, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức phối hợp với cô. Tin tôi đi, chỉ cần cô cần thì tôi bất cứ khi nào cô gọi tôi sẽ đến ngay”
Anh đột nhiên mỉm cười giống như nghĩ ra gì đó: “Đúng lần sau có thể đưa Thư Tịch cùng đến. Bố nhìn thấy cháu gái của mình đáng yêu như vậy thì nhất định cảm xúc cũng sẽ tốt lên. Nói không chừng cảm xúc tốt thì bệnh cũng sẽ nhanh tốt lên hơn”
Đường Hoa Nguyệt nhíu mày nở nụ cười lạnh: “Bố? Ai là bố của anh? Anh Hoắc đã thiếu thốn tình yêu đến mức nhận người xung quanh là bố sao? Anh tìm đúng vị trí của mình đi được không? Đến chó hoang bên ngoài cũng không có vô liêm sỉ như anh”
Hoäc Anh Tuấn bị nghẹn một chút, lập tức để ngón tay lên trên trán và khẽ nở nụ cười.