Chương 270
Tân Dương mỉm cười rồi lại dựa vào cô ta một lần nữa, anh ta cúi đầu xuống giống như muốn hôn lên cổ cô ta, giọng nói có ý nói bóng nói gió: “Vậy thì tối nay anh có thể ở lại đây không?”
Nếu như là trước kia, khi nghe thấy câu hỏi này Từ Uyển Nhan nhất định sẽ mở cờ trong bụng và chuẩn bị bộ quần áo ngủ gợi cảm nhất của mình để chiêu đãi anh ta, nhưng bây giờ Tử Uyển Nhan nào dám phát sinh bất cứ điều gì với anh ta?
Lúc này từng cử chỉ hành động của Tân Dương đều khiến cho cô ta đứng ngồi không yên, đều khiến cho cô ta nghĩ về người đàn ông đã chết đó.
Nếu như Tân Dương ở lại, nói không chừng sau đó mình sẽ nằm mơ thấy ác mộng mấy ngày.
Từ Uyển Nhan rất lo lắng để tìm cái cớ: “Anh Dương à, hôm nay em hơi… Không tiện lắm”
Tân Dương nhíu mày, nhìn cô ta cắn môi dưới thì hiểu ra và nói: “Vậy à, vậy đợi khi nào em tiện thì chúng ta nói sau.”
Trong lòng Từ Uyến Nhan rất không nỡ, nhưng cô ta cũng không còn cách nào nữa.
Ngày hôm nay nhất định không được.
Không biết cô ta có mắc bệnh tâm lý gì không nữa?
Tân Dương rất ân cần chăm sóc không hề cưỡng ép gì, anh ta đi đến tủ treo quần áo bên cạnh và cầm lấy áo khoác của mình. Sau đó anh ta an ủi cầm tay Từ Uyển Nhan: “Vậy anh đi trước đâu, em thấy không khỏe thì đi nghỉ ngơi sớm đi. Đợi em tốt lên rồi thì chúng ta liên lạc lại”
Cánh cổng biệt thự dần dân đóng lại sau lưng Tần Dương, nụ cười giả vờ nho nhã học sĩ trên gương mặt anh ta lập tức biến mất, trong đôi mắt âm u giống như đang suy nghĩ gì đó.
Khi lên xe, Tân Dương ấn điện thoại gửi tin nhắn cho thầy thôi miên trước kia.
“Những ký ức của cô ta với Đường Hàn Khiết vẫn rất sâu đậm, có thể chuẩn bị thôi miên lần nữa”
Lần
Anh ta muốn đích thân khiến cho những tội lỗi của Từ Uyến Nhan dần dần lộ ra.
Cuối cùng sẽ tiễn cô ta đến con đường muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Chín giờ sáng, Đường Hoa Nguyệt mang theo Thi Tịch ra ngoài cửa thì bất ngờ phát hiện hai chiếc xe chở hàng lớn đang dừng trước cửa biệt thự bên cạnh, hình như là đang chuyển nhà.
Bởi vì sân vườn của hai nhà chỉ cách nhau có một bức tường, cho nên khi Đường Hoa Nguyệt đưa con ra chơi ở sân vườn cũng từng gặp mặt hàng xóm mấy lần và nói chuyện đôi ba câu. Cô biết đôi tình nhân nhỏ này vừa mới ở đây chưa được mấy tháng.
Như vậy đã muốn dọn đi rồi, hay là có gia đình mới chuyển vào đây?
Đường Hoa Nguyệt vô thức liếc nhìn một cái về hướng đó, đúng lúc nhìn thấy nhân viên chuyển nhà đang chuyển những nội thất hình hoạt hình từ trên xe tải vận chuyển xuống.
Những món đồ gia dụng này kích cỡ đều nhỏ hơn so với bình thường một chút, vừa nhìn đã biết là làm ra cho trẻ em.
“Woa, mẹ ơi, cái ghế hình con hươu cao cổ kia đáng yêu quá!” Thi Tịch cũng nhìn thấy những món đồ gia dụng đó.
Đường Hoa Nguyệt mỉm cười: “Con đó, nhìn thấy đồ của người khác đều thấy đáng yêu: Cô không để ý lắm mà chạm lên gương mặt của con gái mình, sau đó mở cửa xe, đặt cô bé ngồi trên ghế dành cho trẻ em rồi nhanh chóng lái xe ra khỏi khu biệt thự.
Nhưng trong lòng Đường Hoa Nguyệt vẫn thấy hơi căng thẳng, hôm nay cô ấy đặc biệt xin nghỉ phép là bởi vì cô ấy muốn đưa Thi Tịch đi gặp Hoäc Cao Lãng.
Đây là chính là lần đầu tiên cô ấy đến thăm cậu ta kể từ khi cô về nước chưa được bao lâu.