Chương 272
Gương mặt nhỏ bé của Thì Thịch hồng hào, đôi mắt tròn to sáng hơn cả ngôi sao trên trời mà chớp chớp mắt nhìn cậu ấy. Hoắc Cao Lãng cảm thấy trái tim của mình đã biến thành một hồ nước.
Đột nhiên cậu ấy nhớ ra gì đó nên đột nhiên đứng dậy, cẩn thận cầm ra mấy món đồ màu sắc rực rỡ từ trong ngăn kéo bên cạnh giường, sau đó ôm đến trước mặt Thi Tịch.
“Cháu có thích ăn kẹo không?”
“Cháu thích lắm, nhưng mẹ cháu nói cháu bị sâu răng nhiều quá nên không cho cháu ăn”
“Vậy thỏ con thì sao? Đây là con thỏ mà chú và bác sĩ Tạ cùng nhau làm đó… Nhưng mà hình như mặt của nó hơi bị lệch.”
“Woa, chú giỏi quá đi! Con vật mà cháu thích nhất chính là thỏ đó!”
“Ở chỗ chú còn có xếp gỗ, cháu có muốn chơi cùng với chú không…”
Tạ Đình Phong buồn cười nhìn hai người ng lứa tuổi” này đang chơi rất nhiệt tình Cậu ấy vô thức lui ra khỏi phòng bệnh, không làm phiền thời gian vui chơi của hai người họ nữa.
Đường Hoa Nguyệt đang đưa lưng về phía cửa phòng bệnh và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay người lại nhìn rồi gật đầu với Tạ Đình Phong.
Tạ Đình Phong bước thong thả đến bên cạnh cô: “Tôi biết cô sẽ chờ ở đây, sao cô không đi vào bên trong?”
Đường Hoa Nguyệt nở nụ cười bất lực: “Tôi nào có dám”
“Đi vào trong ngồi đi, tình hình của Cao.
Lãng đã tốt hơn một chút so với lần gặp ở khu vui chơi rồi. Cô đừng lo lăng, nếu như tôi đã gọi cô và Thi Tịch đến thì đã nắm rất chắc rồi”
Đường Hoa Nguyệt nhìn cậu ấy với ánh mắt khó hiểu, Tạ Đình Phong gật đầu, hồi phục lại tỉnh thần trước tiên rồi kéo mở cánh cửa.
Được rồi, nếu như Tạ Đình Phong đã tự tin như vậy… Đường Hoa Nguyệt lặng lẽ thốt ra sáu từ có sức thuyết phục nhất- Đến thì cũng đã đến rồi.
Thi Tịch đang chơi xếp gỗ dưới tấm thảm cùng với Hoäc Cao Lãng, nghe thấy tiếng cửa mở thì quay đầu lại. Vừa nhìn thấy cô
Có thể nhìn thấy khi ở bên cạnh cô, cơ thể của Hoäc Cao Lãng hơi run lên rồi chậm rãi bình tĩnh lại Đường Hoa Nguyệt nín thở nhìn chăm chú vào phản ứng của Hoäc Cao Lãng, dù sao lần trước khi gặp nhau ở khu vui chơi môi trường rộng mở người ra vào tấp nập nên cũng có thế làm giảm bớt đi phần nào vẻ hoảng hốt mà Hoäc Cao Lãng đối với cô.
Nhưng lần này không giống vậy, phòng bệnh lớn như vậy mà khoảng cách giữa cô và Hoắc Cao Lãng chỉ có một bước chân.
Thậm chí Đường Hoa Nguyệt còn thầm nghĩ nếu như: Hoắc Cao Lãng lại phát điên giống như lần trước, vậy thì nhất định cô phải ôm con ra đầu tiên để tránh cho cô bé bị thương…
Nhưng điều năm ngoài dự tính của Đường Hoa Nguyệt chính là Hoắc Cao Lãng chỉ yên lặng quay đầu nhìn cô, ánh mắt khe lướt qua người cô rồi sau đó không nói gì cả mà lại vùi đầu nghịch chiếc xe thể thao.
Mặc dù cơ thể của cậu ấy nhìn có chút gượng gạo không được tự nhiên, nhưng như vậy cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với dự đoán của Đường Hoa Nguyệt.
Cô ấy vui mừng hớn hở gật đầu với Tạ Đình Phong, sau đó ngồi xuống phía sau Hoäc Cao Lãng và Thi Tịch với tâm trạng phức tạp.
Nhìn thấy hành động và sự ăn ý của hai người một lớn một bé trước mặt, trong lòng Đường Hoa Nguyệt không khỏi thở dài não ruột.
Nếu như Cao Lãng chưa từng gặp những chuyện vô cùng bi thảm như vậy, nếu như con của cô có thể sinh ra dưới sự bảo vệ và yêu thương của tất cả mọi người thì có lẽ những hình ảnh này đã có thể xuất hiện từ lâu rồi.
Việc đã qua không nhắc lại nưa, trong bầu không khí yên lặng đã lâu không thấy này khiến trong lòng Đường Hoa Nguyệt chỉ có một suy nghĩ.