Chương 281
Hoäc Anh Tuấn thật sự rất chóng mặt, vì vậy anh không thể hình tượng được nữa mà duỗi chân đặt mông ngồi lên bậc thêm trước cửa ra vào lớn của nhà Đường Hoa Nguyệt: “Đường Hoa Nguyệt! Xuống đây đi, tôi tới tìm cô đây! Đừng có lơ tôi nữa!”
Nhưng Đường Hoa Nguyệt đang năm trên chiếc giường trong phòng ngủ của ngôi nhà ba tầng, suýt chút nữa là bị tiếng hét của anh làm cho trái tìm đột ngột ngừng đập.
“Điên rồi sao!” Đường Hoa Nguyệt cực kỳ tức giận mà thầm chửi bới trong lòng, rồi vàng ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt nhìn sang phòng của đứa bé, nhưng vừa rồi cô đã không dễ dàng gì mà vả cả mồ hôi mới có thế dỗ mấy đứa quỷ nhỏ này đi ngủ, nếu như lại bị tiếng hét của Hoäc Anh Tuấn làm cho thức.
giấc, thì cô phải cắt đứt cái cổ họng của Hoắc Anh Tuấn mới đượ!
c Đường Hoa Nguyệt tiện tay khoác lên người một chiếc áo khoác dài, ôm trái tim mà nhanh chóng đi xuống lầu, vốn dĩ hôm nay bệnh cũ của cô tái phát nên có chút hồi hội trí tuệ chậm phát triển này thật sự sẽ câu giờ!
Không lẽ Hoắc Anh Tuấn là người được bề trên phái tới để đặc biệt chữa trị cho cô sao?
Khi Đường Hoa Nguyệt đẩy cửa ra, thì đuôi mắt của Hoắc Anh Tuấn đã đỏ hoe, thậm chí Đường Hoa Nguyệt còn nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt của anh.
Hoäc Anh Tuấn ôm lấy cột đình trước cửa nhà Đường Hoa Nguyệt, giọng nói khàn khàn vô cùng bi thương: “Đường Hoa Nguyệt, tôi xin lỗi cô… Đều là lỗi của tôi… Tôi biết đã quá muộn rồi!”
“Hoắc Anh Tuấn, có phải anh bị bệnh không vậy!” Đường Hoa Nguyệt tức giận nhỏ tiếng măng anh một câu, lại còn cẩn thận liếc nhìn tòa nhà bên cạnh.
Người ta cũng có con trẻ, nhỡ mà bị trò đùa thất đức này của Hoäc Anh Tuấn dọa cho khóc, thì đến lúc đó, cô sẽ là người phải nhận tội xin lỗi Hai mắt của Hoắc Anh Tuấn ngấn lệ lờ mờ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt,
Đường Hoa Nguyệt nghe không rõ anh đang lẩm bẩm nói gì đó, nhưng cũng không muốn nghe rõ, mà hung hăng đá một cái vào xương đầu gối của anh: “Nửa đêm ngồi khóc lóc thảm thiết ở chỗ tôi, rốt cuộc anh đang làm chuyện điên rồ gì vậy!”
Hoắc Anh Tuấn bị đá mà cắn răng chịu đựng, nhưng cũng nhờ nỗi đau này đã làm cho anh xác định rằng, người trước mắt thật sự chính là người mà anh ngày nhớ đêm mong.
Đôi mắt anh đỏ rực, đôi môi trở nên run rẩy, nhưng nét diễn cảm trong lời nói lại kiên định dứt khoát không chút do dự: “Đường Hoa Nguyệt, ất đau”
Đường Hoa Nguyệt thở phào nhẹ nhõi nhìn vào bàn tay của anh đang chỉ vào tt của mình, mắt cô trợn trắng, thật muốn dội một lu nước lên đầu anh, rõ ràng cô mới là người nên đau lòng!
Hoắc Anh Tuấn thấy Đường Hoa Nguyệt không nói gì, thì lúc này lý trí đã trở lại hơn một nửa.
‘Yết hầu của anh di chuyển khó khăn, sau đó hai cánh tay từ từ ôm lấy chân của cô, còn trán thì áp vào chân cô.
Đau khổ nói từng chữ: “Đường Hoa Nguyệt, tôi là một tên khốn nạn. Cô giết tôi đi… Tôi thực sự đáng chết. Không, không chỉ là chết, miễn là có thể làm cho cô vui vẻ trở lại, miễn là có thể bù đäp những nỗi đau khổ mà tôi đã gây ra cho cô trong quá khứ, cô muốn làm gì với tôi cũng được… “
Dưới màn đêm đen kịt, người đàn ông cao gần một mét chín mươi bắt đầu co quắp, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo của một người được nuông chiều tùy tiện như thường ngày nữa.