Chương 297
Cuối cùng, Hoắc Thừa Vọng chết đi, mà những khoản tiền bảo hiểm ngày đó đều rơi vào trong tay Hoäc Trình Viễn.
Hiện tại, sau khi những hồ sơ giao dịch này được gửi đến trước mặt Lục Xuyên Mạn, anh ta càng có thể chắc chẳn hơn về suy đoán của mình!
Hoäc Trình Viên đã danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoắc Thị, mà ông ta từ trước tới nay đều chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn là một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn.
Trước giờ ông ta luôn thể hiện là một người khéo léo và giàu có, nhưng phần bản chất đê hèn nhất lại chỉ được ông ta bày ra trước mặt hai mẹ con Lục Xuyên Mạn.
Hoäc Trình Viễn lên nằm quyền, để tiêu diệt tận gốc mưu đồ của Hoắc Thừa Vọng, đương nhiên sẽ không bao giờ giữ mẹ của Lục Xuyên Mạn lại, duyên nợ này vốn bắt nguồn từ một đêm phong lưu, lại còn sinh ra một đứa con trai bẩn thỉu, ông ta rõ ràng là muốn tránh còn không kịp.
Vì vậy, Lục Xuyên Mạn biết, và luôn biết rất rõ rằng cái chết của mẹ anh ta chắc chắn không phải là một tai nạn.
Bằng không, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, bà ấy lại chết trên chính công trường của nhà họ Hoäc?
Vê phần bản thân Lục Xuyên Mạn, Hoäc Trình Viễn đã tha mạng cho anh ta, nhưng đó là vì quả thận của anh ta vừa hay phù hợp với người vợ ốm yếu của Hoäc Trình Viễn.
Có một chuyện rất nực cười là, Hoäc Trình Viễn tuy đã làm rất nhiều điều ác nhưng tình cảm mà ông ta dành cho người vợ thanh mai trúc mã của mình thì lại vô cùng sâu đậm, dù có phải đánh đổi một quả thận của đứa con riêng thì cũng phải giữ lấy mạng sống của bà ta Lục Xuyên Mạn sao có thể để ông ta được như ý nguyện!
Anh ta tìm người thay thế đi lừa gạt Hoäc Trình Viễn và làm xáo trộn việc ghép thận đã được lên kế hoạch từ lâu của ông tai Đây chính là báo ứng mà Hoắc Trình Viễn đáng phải nhận!
Nghe nói về sau bà Hoắc không chạy chữa được mà qua đời… Quả đúng là hả lòng hả
Anh ta khó khăn khôi phục lại hơi thở, không dám cười nữa, nhìn chăm chăm vào một khoảng không trên trần nhà hồi lâu, không ai biết anh ta nghĩ gì.
Sau khi chờ đợi cả ngày, đến đêm, Từ Uyển Nhan cuối cùng cũng đợi được “anh Dương” của cô ta.
Tân Dương vẫn mặc âu phục Anh quốc, đôi lông mày gợi cảm khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy an toàn.
Từ Uyển Nhan hưng phấn đứng lên, khiến cho còng tay đập lên ghế kêu lách cách.
Cô ta dường như cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá mức, vội xấu hổ cúi đầu xuống, cố gảng dùng lời nói để khơi dậy mong muốn bảo vệ của người đàn ông, “Anh Dương… Em đã bị nhốt ở đây suốt một ngày rồi, bọn họ thậm chí còn không cho em uống nổi ngụm nước. Em thực sự rất khó chịu. Bây giờ anh ở đây rồi, chúng ta có thể đi chưa?”
Cô ta nói, có vẻ như vẫn tin rằng bản thân vô tội, vô cùng ấm ức: “Sáng nay em vừa mở mắt ra, thế mà anh đã biến mất. Tại sao anh không nói cho em một tiếng! Anh có biết vừa tỉnh dậy đã thấy trong nhà toàn cảnh sát nó khủng khiếp như thế nào không! Em khổ sở biết mấy! Em suy nghĩ rất lâu, không biết là kẻ nào lại dùng cách này để phá hoại danh dự của em nữa! Anh nói xem… liệu có phải là Đường Hoa Nguyệt? Có thể là cô ta ghen tị vì em được ở bên cạnh anh, cho nên cô ta đã vụ khống em phạm tội!”
Từ Uyển Nhan sốt sắng nắm lấy tay Tân Dương, nhưng người đàn ông này từ khi bước vào chưa từng nói lời nào, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ như đang nghe mấy lời phàn nàn bình thường của cô ta.