Chương 318
Ông đẳng hắng giọng, nhìn Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn với vẻ hơi nghiêm túc: “Hoa Nguyệt à, giờ ở đây chỉ có ba bố con mình, con nói thật cho bố biết có phải con với Hoắc Anh Tuấn cãi nhau không?”
“Dạ?” Đường Hoa Nguyệt trợn mắt bối rối, cố gắng cười nói: “Làm gì có chuyện đó ạ? Không có đâu bố, sao bọn con lại cãi nhau được”
Đường Hữu Thiện nhăn mày khó chịu: “Thế giờ có gia đình rồi coi bố là người ngoài à? Con tưởng bố lẩm cẩm không nhận ra hả? Mấy ngày rồi hai con không ở nhà đã đành, đăng này khó lắm mới về nhà mà chẳng nói năng câu nào trong suốt bữa cơm! Hoa Nguyệt à, nếu như con tủi hờn bởi cái thăng này thì phải nói cho bố biết! Đừng nói là mới cầu hôn, dù đã nên vợ nên chồng sinh con đẻ cái, chỉ cần nó không cho con hạnh phúc là bố cũng sẽ không bao giờ nhẫn nhịn!”
Nói rồi Đường Hữu Thiện còn nhìn Hoắc Anh Tuấn bằng ánh mắt cảnh cáo.
Hoắc Anh Tuấn bị găm một nhát dao vào tim.
Anh đứng nghiêm chỉnh không ho he câu gì.
Vẫn là Đường Hoa Nguyệt mở lời trước.
“Bọn con vẫn bình thường mà bố, bố đa nghỉ thôi”
Hoắc Anh Tuấnlà người làm cô chịu nhiều uất ức nhất trên đời này từ trước đến nay.
Nhưng cuối cùng tình trạng của bố vẫn khá quan trọng, nếu không cho bố tin chắc răng hai bọn cô vẫn là cặp đôi yêu nhau thắm thiết chuẩn bị cưới năm ấy thì không biết não bố sẽ có vấn đề gì nữa.
“Bố đừng nghĩ nhiều, bọn con không sao thật mà! Bọn con sắp kết hôn đến nơi rồi sao lại có chuyện gì được chứ?”
Hoắc Anh Tuấnnghe vậy nheo đôi mắt, điều chỉnh tâm trạng rồi tiến lại gần ôm eo Đường Hoa Nguyệt và cười nói với Đường Hữu Thiện:
Dù bỏ mạng anh cũng sẽ thực hiện điều ấy!
Đường Hoa Nguyệt siết chặt nắm tay khi Hoắc Anh Tuấn chạm vào cô.
€ô quay sang nhìn Hoắc Anh Tuấn và chợt nhớ trong buổi họp báo của Vinh Quang Chi Diệu anh cũng dùng dáng vẻ này làm cô buộc phải hùa theo anh trước mặt bao nhiêu khán giả và máy quay.
Mà vở kịch trước mặt đây quan trọng hơn khi đó rất nhiều lần.
Đã thế thì Đường Hoa Nguyệt cũng nhấc bàn tay trắng nõn đặt vào eo anh véo mạnh hơn lần trước gấp trăm lần, nhìn Hoắc Anh Tuấn bằng đôi mắt cười giả vờ. Hoắc Anh Tuấn giật cả mắt vì đau nhưng chỉ biết cố mà chịu đựng.
Đường Hữu Thiện được dỗ dành một lúc rồi mới tạm gọi là dừng nghỉ ngờ.
Đường Hoa Nguyệt nhấc tay Hoắc Anh Tuấn ra khỏi người mình mà vẫn không quên nhéo mạnh mấy cái, véo mạnh đến mức suýt chuột rút tay. Đúng là nghiệp chướng!
Đường Hữu Thiện mong mỏi con gái cả ngày, ăn cơm xong cũng hơi buồn ngủ. Đường Hoa Nguyệt đẩy ông qua nghỉ bên cạnh lò sưởi trong phòng khách: “Bố nghỉ ngơi đi đã, con phải ra ngoài xách hành lý với cầm một số tài liệu vào”
Hoắc Anh Tuấnlấy hơi, anh biết cuối cùng thì Đường Hoa Nguyệt đã hết chịu nổi lôi anh ra tính sổ đây mà!
Đường Hoa Nguyệt chạy thoắt qua cạnh anh, nheo mắt cười vẫy tay với Đường Hữu Thiện rồi bám chặt vào tay áo anh kéo anh ra ngoài biệt thự.
Hoắc Anh Tuấn chưa kịp đứng yên đã cảm thấy có tiếng gió lao đến và gò má đau điếng.