Chương 350
Anh cũng biết sếp thích nghe câu gì nên vẫn gọi Đường Hoa Nguyệt là “bà chủ”.
Hoắc Anh Tuấn nhìn mặt bàn: “Cô ấy… Thôi, mình tôi về.
Đúng rồi, cậu để bộ ấm chén đất sét cao cấp mới nung lần trước ở lò Bắc Hà vào trong xe đi”
“Vâng sếp, chắc chắn ông Đường sẽ rất thích” Cùng lúc này bé lớn và bé hai đang cãi nhau chí choé ở trong biệt thự nhà họ Đường.
Bé hai bóp mặt anh lớn trong phẫn nộ, bé lớn cứ ngửa mặt ra đằng sau để giữ tay bé hai.
Hai anh em đuổi nhau vòng quanh nhà làm Thi Tịnh và Lục Bạch Ngôn chỉ biết ngây ra nhìn.
“Anh không giữ lời! Hôm qua anh đi gặp ông ngoại rồi hôm nay đến lượt em chứ!” Đường Cận Minh hừ lạnh: “Hôm qua ông ngoại mời anh nên hôm nay anh phải đi!”
“Anh quá đáng thế! Anh đừng quên Hoắc Anh Tuấn chỉ biết có Đường Cận Khánh em chứ không biết có Đường Cận Minh anh”
“Thế thì đã làm sao? Hoắc Anh Tuấn ngốc thế ai đứng trước mặt chú ấy thì người đó là Đường Cận Khánh!”
Bé hai hò hét tức giận, sao lại vậy được! Cận Minh ghét Hoắc Anh Tuấn lắm mài! Sao hôm qua ông ngoại bảo có thể nay Hoắc Anh Tuấn về mà anh vẫn muốn cướp với mình!
Rõ ràng đã bàn với nhau là lần lượt nhau rồi mà!
Lần trước cậu đã cho Cận Minh một lần ở trường mầm non rồi! Hôm đó anh còn đi chơi game với Hoắc Anh Tuấn nữa!
Bé hơi giận đỏ cả mặt, cậu thấy mình bị lỗ to quá!
Thật ra bé lớn không hiểu cậu nữa, rõ ràng trước đây cái gì cậu cũng nhường em trai em gái được nhưng tại sao hôm nay cậu như biến thành người khác? Cậu hay Cận Thành đi gặp Hoắc Anh Tuấn có quan trọng thật à?
Hôm qua ăn cơm với ông ngoại ở nhà bên
Hôm qua ông ngoại bảo là cuối tuần “con gái và con rể” của ông sẽ về nhà. Nếu cậu muốn có thể đưa em gái sang ăn cơm cùng.
Bé lớn khinh thầm, Hoắc Anh Tuấn giở trò lừa ông ngoại nên ông ngoại mới bảo chú ấy là con rể. Nhưng cứ nghĩ đến ngày mai được dẫn Thi Tịnh sang nhà bên là cậu vẫn chờ mong, cậu chỉ không ngờ Cận Thành cũng mong chờ y như cậu.
Nhưng tóm lại là hai anh em cậu đang chờ cái gì?
Lạ quá nhỉ!
Bé hai thấy không cãi được với anh nên chỉ biết ngồi đó đấm con gấu xả giận, làu bàu: “Anh lớn xấu tính quá! Sao lại cướp tên của em! Rõ ràng anh mới là đứa không được để Hoắc Anh Tuấn phát hiện mài” Bé lớn nắm tay em gái chuẩn bị sang nhà ông ngoại đóng giả “hai anh em đáng thương bình thường không có người lớn ở nhà” không hề áy náy khi thấy bé hai tủi hờn: “Cái đồ bủn xỉn lần sau cho em đi là được chứ gì!” Nói rồi cậu dắt Thi Tịnh ra khỏi nhà.
Thi Tịnh phấn khởi lắm vì cô bé sắp được gặp ông ngoại màt “Anh ơi, chúng ta phải g ngoại thế nào ạ? Nếu lát mẹ với bố đến thế chúng ta phải giả vờ không quen sao? Nhưng mà tại sao ông ngoại không biết chúng mình hả anh…” Bé hai nghe giọng em gái ngày càng xa dần mà bực bội vô cùng. Giờ thì hay rồi, Thi Tịnh cũng được gặp ông ngoại rồi chỉ còn mỗi mình cậu đáng thương thôi!
Cậu nhìn Lục Bạch Ngôn im lặng bên cạnh mà chợt cảm thấy cả hai cùng đáng thương… Không đúng! Bố của Lục Bạch Ngôn là một người cực kỳ xấu xa, sao mình lại giống anh ta được!