Chương 373
Còn giờ, GS ngày càng lớn mạnh, Đường Hoa Nguyệt đã về, anh có một cậu con trai một cô con gái nhưng khi anh lủi thủi một mình trong màn đêm, thỉnh thoảng lại cô đơn đến mức làm tin anh đập loạn.
Vì Hoắc Anh Tuấn biết thế giới lớn nhường này nhưng hình như chỉ có mình anh lẻ bóng.
… Hay là đón Lãng nhỏ về nhỉ.
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Hoắc Anh Tuấn.
Hôm qua anh nói chuyện video với Lãng nhỏ, anh nhận ra †âm lý của nó đã không còn đáng lo. Hoắc Anh Tuấn giả vờ nhắc đến Đường Hoa Nguyệt mà Hoắc Cao Lãng cũng không còn đau khổ và điên cuồng như trước đây nghe thấy tên cô ấy.
Thế thì đón nó về nhà luôn nhỉ. Bao nhiêu năm cứ ở trong viện điều dưỡng thì thành cái dạng gì?
Nó sống bên ngoài nhiều năm đến vậy, có phải màn đêm †ĩnh lặng buông xuống, nó cũng cảm thấy cô đơn chóng vánh như anh bây giờ không?
Hoắc Anh Tuấn khó thở, anh lắc đầu đè nén tâm trạng đó xuống.
Anh rất vui vì cuối cùng anh đã được đón em trai về nhà.
Sáng hôm sau Hoäc Anh Tuấn lái thẳng đến viện điều dưỡng của em trai. Đêm qua có mưa, bầu trời sau cơn mưa quang đãng, ánh nắng dịu nhẹ soi sáng đất trời giúp chút buồn trong Hoắc Anh Tuấn cũng bay sạch.
“Có nhớ anh không Lãng nhỏ?” Hoắc Cao Lãng nheo mắt cười ngồi ăn bánh trên giường bệnh còn Tạ Đình Phong chăm lo như giúp việc.
Hoắc Anh Tuấn không hay đến thấy vậy cũng lấy làm lạ, có thể thấy bác sĩ Tạ rất quan tâm chăm sóc bệnh nhân của mình.
Nhưng có lẽ do có sự quan tâm thật lòng đó mới giúp Lãng nhỏ chóng khoẻ nhường này.
“Nhớ chứ! Nhưng mà anh hơi lạ đấy nhé, hôm qua mới gọi video xong sao sáng nay đã đến sớm vậy?” Hoắc Cao Lãng húp sạch cháo trong bát, Tạ Đình Phong lau miệng cho cậu ấy.
Hoắc Anh Tuấn thấy thế bèn bảo: “Anh đến xem xem cậu hai nhà họ Hoắc được cơm bưng nước rót thế nào” Hoắc Cao Lãng đỏ mặt biết đang bị anh trêu nên đẩy Tạ Đình Phong ra ho khan khó xử: “Hầy em là bệnh nhân mà! Anh lại đi trêu eml” Hoắc Anh Tuấn trêu em trai mấy câu rồi để nó ở trong phòng còn anh và Tạ Đình Phong ra ngoài nói chuyện.
Anh vào thẳng trọng điểm: “Tình hình Lãng nhỏ thế nào rồi bác sĩ Tạ?”
“Đã khôi phục tám mươi phần trăm, đại khái có thể
Tạ Đình Phong cười lấp lửng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi là bác sĩ và đó là chức trách của tôi. Huống hồ tôi và Lãng nhỏ… rất hợp nhau. Tôi coi cậu ấy nh em trai, làm gì cho cậu ấy cũng là tôi sẵn lòng không cần anh cảm ơn tôi” Hoắc Anh Tuấn hiểu ý cậu ấy, tình cảm giữa con người với con người quan trọng hơn tiền tài phù du nhiều. Nếu anh nhất quyết dúi tiền cho Tạ Đình Phong có khi còn ảnh hưởng tình cảm giữa cậu ấy và Lãng nhỏ.
“Vậy họ Hoäc tôi đây vô vàn cảm ơn nghĩa tình của anh.
Nếu sau này có việc gì cần giúp cứ việc nói. Thật ra hôm nay tôi có mục đích khác, giờ đã xác nhận tình trạng của Lãng nhỏ vậy đã đến lúc tôi đón nó về. Viện điều dưỡng có tốt đến đâu cũng ko thoải mái bằng ở nhà” Nụ cười của Tạ Đình Phong khựng lại, cúi đầu loé mắt như giấu gì đó.
Nhưng chính miệng cậu ấy mới nói “có thể sống bình thường” nên tất nhiên không mượn cớ gì đó làm mình ê chề mặt mũi được.
Huống hồ… Nhìn tinh thần Lãng nhỏ ngày càng tốt lên trong những ngày qua, Tạ Đình Phong thường xuyên tự nhắc nhở: Đừng quên mày chỉ là người anh, chỉ là bác sĩ chữa trị cho cậu ấy. Cậu ấy có người thân và rồi sẽ có những người bạn khác. Mày không thể tự ý quyết định cuộc đời cậu ấy để chiều lòng mình.
Dù mỗi một tế bào của Tạ Đình Phong đang gào thét đòi anh làm chuyện đó.
Tạ Đình Phong cười không mấy thật lòng, do dự bảo: “Khách quan thì Lãng nhỏ đã đạt mức được xuất viện nhưng xét về đặc thù bệnh tình của cậu ấy, chúng ta nên hỏi ý kiến của cậu ấy về việc đột ngột thay đổi môi trường sống” Nói đến đây Tạ Đình Phong hơi căng thẳng.
Lãng nhỏ… sẽ lựa chọn thế nào? Mình quan trọng mức nào trong lòng cậu ấy?
Bấy giờ Tạ Đình Phong mới chợt nhận ra hoá ra ngưỡng cửa này không chỉ kiểm tra Hoắc Cao Lãng mà cũng đang kiểm tra chính cậu ấy.
“Về nhà ư?” Hoắc Cao Lãng được hỏi chợt hoang mang.