Chương 376
“Hả!” Hoắc Cao Lãng quên ngay bác sĩ Tạ, bắt đầu luôn miệng hỏi chuyện liên quan đến cháu.
“Thế sao lần trước chỉ có cháu gái ở khu vui chơi? Giờ chúng nó đang đi học ở đâu vậy? Bao giờ thì anh đưa em đi thăm hai đứa nó? Là chú thì em phải tặng quà gặp mặt cho chúng mới được! Anh có ảnh của Cận Thành không cho em xem…
Hoắc Anh Tuấn vô cùng hưởng thụ những câu hỏi tới tấp ấy. Anh lấy di động ra cho em trai xem mấy cái ảnh ít ỏi của hai con anh.
“Trời ơi…” Hoắc Cao Lãng dịu giọng: “Đáng yêu quát! Tim em nhũn cả ra rồi! Anh mau đưa em đi gặp chúng đi được không anh?” Hoắc Anh Tuấn gật đầu cười.
“Được chứ” Hoắc Anh Tuấn nói rồi đứng dậy bảo: “Mấy đứa con học nhiều lắm anh phải nói trước với chị dâu em đã.
Em đi dọn đồ tiếp với bác sĩ Tạ đi để anh gọi điện cho cô ấy” Nhắc đến “chị dâu” là Hoắc Anh Tuấn suýt cắn vào lưỡi.
Anh biết anh chột dạ mà cũng xấu hổ nhường nào, anh không muốn cho em trai thấy bản mặt buồn bã của mình.
Hoắc Anh Tuấn nhắc đến Thi Tịnh và Cận Thành với em trai chỉ vì tạm thời chuyển sự chú ý của nó. Nhưng nói được nửa Hoắc Anh Tuấn chợt nhận ra đây là cơ hội tốt.
Thứ nhất có thể thăm dò phản ứng cả Lãng nhỏ với “Đường Hoa Nguyệt”, thứ hai có thể nhận cơ hội này gọi cho.
Đường Hoa Nguyệt nghe giọng của cô ấy… Cô ấy đồng ý gặp là mình được gặp cô ấy nhờ em trai rồi.
Thật sự là anh, quá nhớ cô ấy.
Hoắc Anh Tuấn bấm gọi số của Đường Hoa Nguyệt trong lo lắng mà không biết đối phương có chặn anh không nữa.
Điện thoại được nối máy trong khi Hoắc Anh Tuấn vẫn đang thất thần, giọng nói vô tư bỗng vọng vào tay là anh run cả tay cầm điện thoại.
“Gì đấy, nói đi” Yết hầu Hoắc Anh Tuấn lên xuống: “Lãng nhỏ xuất
Nói đến đây anh ngắt lời căng thẳng nhưng Đường Hoa Nguyệt đang quan tâm về Hoắc Cao Lãng, giọng cô nghe vui mừng mà cũng ngạc nhiên: “Thật không? Lãng nhỏ xuất viện được rồi ư? Thế tốt quá
“Ừ. Nãy Lãng nhỏ có bảo có thể gặp Thi Tịnh với Cận Thành không..” Thấy Đường Hoa Nguyệt không trả lời, Đường Hoa Nguyệt hơi buồn: “Anh biết không nên làm phiền em thường xuyên nên nếu em thấy bất tiện vậy để anh chọn giờ đưa Lãng nhỏ đến trước cổng nhà em, nhìn bọn trẻ từ xe cũng được… Mong em đừng không cả cho anh cơ hội đó, à không, là không cho Lãng nhỏ cơ hội đó.”
Đường Hoa Nguyệt liếc xéo, cô lại chẳng biết Hoắc Anh Tuấn đang giả vờ yếu đuối nhưng cô cũng biết Hoắc Anh Tuấn không bịa tất cả chuyện này.
Thế nên chuyện Lãng nhỏ là thật, đừng nói dẫn con đi ăn bữa cơm với cậu ấy, có phải làm nhiều hơn cô cũng sẵn lòng vì Lãng nhỏ.
Nhưng mà tự nhiên Đường Hoa Nguyệt muốn trêu Hoắc.
Anh Tuấn, cô khẳng định: “Ừ, đến cổng nhớ bấm còi, nhìn cái rồi về”
“. Hả?” Hoắc Anh Tuấn ngây người không cả nói trọn được câu.
Hỏng bét kế sách rồi!
Đường Hoa Nguyệt nghe tiếng thở nặng nhọc ở đầu máy bên kia, cô cười giọng mũi: “Muộn lắm rồi, đợi mai con tan học rồi em sẽ đến chỗ hẹn” Cô cúp máy luôn chứ không cả tạm biệt.
Hoắc Anh Tuấn hồn vía lên mấy nghe vậy mới vỡ lẽ, Đường Hoa Nguyệt đồng ý rồi!
Hoắc Anh Tuấn nhếch môi cười mỉm.