Chương 388
Hoắc Anh Tuấn chậm rãi buông lỏng cánh tay Đường Hoa Nguyệt ra, cô lập tức rút tay về, dùng tay kia vuốt vuốt, ánh mắt lại không di chuyển, vẫn đang dùng ánh mắt căm hận đến cực điểm nhìn chằm chằm vào Hoắc Anh Tuấn.
Anh mở miệng, âm thanh khàn khàn giống như vừa bị giấy nhám chà xát: “Đường Hoa Nguyệt, em tới đây, rốt cuộc là đến tìm con, hay là muốn đi đòi công bằng cho Tân Kỳ Tân? Tôi đánh anh ta, em đau lòng rồi sao? Anh ta mẹ nó chỉ là một bác sĩ không quyền không thế, Tại sao tôi lại không đánh được?!
Tôi nói cho em biết, tôi còn hận không thể giết chết anh ta đi!
Sao nào, em muốn giết tôi trước để báo thù cho anh ta à?!”
“… Tôi không muốn nói chuyện với tên thần kinh. Hoắc Anh Tuấn, mau trả lại con cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Lúc này Hoắc Anh Tuấn chính là một người vừa chìm đắm trong cơn tức giận và chua xót, vừa mất lý trí,cố tình gây sự, anh bắt bẻ từng câu chữ trong lời nói của Đường Hoa Nguyệt khiến trong lòng anh khổ sở, biểu cảm vô cùng hung ác nham hiểm hỏi: “Không có gì để nói với tôi, nhưng mà Tân Kỳ Tân thì có nói cũng không hết chuyện, đúng không? Đường Hoa Nguyệt, lúc vừa bắt đầu tôi còn tưởng rằng em và Tân Dương rất thân mật, kết quả anh ta là anh trai của em. Bây giờ thì tôi biết rồi, người mà em thực sự yêu là Tân Kỳ Tân, đúng không?
Anh trai của em chẳng qua là tạo ra lớp ngụy trang cho hai người chứ gì! Em thật sự vô cùng cẩn thận, là sợ tôi ra tay với Tân Kỳ Tân, đúng không? Em cũng biết là tôi sẽ ghen sao?!”
“Hoắc Anh Tuấn! Tôi yêu ai, thì có liên quan gì đến anh, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi!” Nghe thế, Hoắc Anh Tuấn điên cuồng nhìn chằm chằm vào Đường Hoa Nguyệt ép cô từng bước, bất đắc dĩ, Đường Hoa Nguyệt phải liên tục lui ra phía sau, cho đến khi đụng phải vách tường phía sau lưng.
Hoắc Anh Tuấn dùng sức duỗi hai tay ra giam cô tại chỗ không thể động đậy, ngay cả khi điếu thuốc trên tay đã bị ngón tay dập tắt, anh cũng không cảm nhận được cơn đau.
Nhưng anh vẫn nhớ rõ chính mình dùng tay đặt ở sau đầu Đường Hoa Nguyệt, sợ cô đụng đầu vào, không quan tâm đến xương ngón tay của chính mình đang bị vách tường chà xát đến xước ra.
Nhưng trên miệng anh lại như là hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Hoa Nguyệt: “Ha… Em thừa nhận rồi? Em thừa nhận em yêu Tân Kỳ Tân? Đường Hoa Nguyệt, em, em được lắm! Trách không được cho dù tôi ăn nói khép nép đến thế nào, em cũng không chịu liếc tôi lấy một cái! Là bởi vì trong lòng em đã sớm quyết định muốn cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay!
Còn nói cái gì mà muốn dẫn người nhà rời khỏi thành phố Hà Nội, người nhà trong lời em nói, cũng bao gồm cả Tân
Hốc mắt Đường Hoa Nguyệt đỏ bừng, cô đau khổ nghe Hoắc Anh Tuấn ăn nói bậy bạ: “Hoắc Anh Tuấn, anh thật sự là một tên điên! So với sáu năm trước cũng không có gì khác biệt! Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám làm gì với Cận Khánh, cho dù tôi phải bỏ mạng, cũng sẽ kéo anh cùng xuống Địa ngục với tôi!” Hai tay Đường Hoa Nguyệt run rẩy nắm chặt cổ áo Hoắc Anh Tuấn, cô không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn vậy mà nói: “Con trai của em!…
Hơi thở Hoắc Anh Tuấn phả trên mặt cô, nghe vậy cười khổ một tiếng: “Được thôi, chúng ta cùng nhau xuống Địa ngục thôi. Dù sao suốt cuộc đời này cho dù em có chết, cũng đừng hòng khỏi tôi. Em muốn biết Cận Khánh thế nào rồi sao? Vậy có phải em nên cầu xin tôi hay không? Nên thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của tôi hay không?” Nói xong, anh vậy mà còn muốn đau khổ hơn Đường Hoa Nguyệt.
“Nói đi, Đường Hoa Nguyệt! Nói em nguyện ý đi! Nguyện ý vì con mà ở lại bên cạnh tôi, nguyện ý vì con mà giả vờ tình cảm với tôi, Đường Hoa Nguyệt! Cho dù là nói dối cũng được!”
“Anh… Năm mơ đi…
Nghe Đường Hoa Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trả lời, Hoắc Anh Tuấn cảm giác máu trên người mình lạnh xuống, lại lập tức, sôi trào lên khủng khiếp như dung nham của núi lửa.
“Đường Hoa Nguyệt, đây là do em tự mình chuốc lấy. Em không muốn lừa dối tôi, tôi chỉ có thể cứng rắn tới thôi” Nói xong, anh như một con dã thú, xé rách quần áo Đường Hoa Nguyệt ra, anh thở hồng hộc đè lên người Đường Hoa Nguyệt, làm cho cô toàn thân run rẩy.
Đường Hoa Nguyệt giấy giụa không ra, liên tục dùng đầu đánh vào đầu anh, nhưng tất cả đều đập vào lòng bàn tay Hoäc Anh Tuấn.
Đường Hoa Nguyệt hai mắt trống rỗng nhìn nguồn sáng duy nhất trong tầng hầm: “Hoắc Anh Tuấn, không bằng anh trực tiếp giết tôi đi… Tại sao lại hành hạ tôi như vậy? Có phải là anh rất hối hận, vì sáu năm trước không để tôi chết đi hay không?”
Nghe vậy, cơ thể Hoắc Anh Tuấn cứng đờ, rõ ràng bây giờ anh mới là người nắm trong tay quyền sinh tử, nhưng bây giờ vẻ mặt của anh lại như một đứa trẻ sợ bị bố mẹ vứt bỏ, hai mắt đỏ rực nhuốm đầy sự bi thương.
Anh như mới tỉnh lại từ trong một giấc mộng, nhìn người phụ nữ đang cách mình chỉ một bàn tay, nhưng anh biết rõ trái tim cô đã cách xa anh hàng nghìn cây số.