Chương 399
Đường Hàn Khiết vác Hoắc Anh Tuấn ở sau lưng, không biết bắt đầu từ khi nào, mà thân thể lạnh như băng này đã trở nên phát sốt.
Mãi cho đến khi máy bay trực thăng nhanh chóng chở tất cả mọi người đến thẳng bệnh viện, trái tim đang co chặt của Đường Hoa Nguyệt mới có thể bình tĩnh hơn một chút, sau đó cũng rơi vào mê man.
Tại bệnh viện, Đường Hoa Nguyệt tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Cô mơ thấy Hoắc Anh Tuấn máu me khắp người nói với cô hai người phải xa nhau, cô điên cuồng muốn kéo Hoắc Anh Tuấn lại, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể động đậy.
Hai bên thái dương của Đường Hoa Nguyệt chảy mồ hôi lạnh, trong vô thức giơ tay lên che kín ánh sáng chói mắt của đèn trên trần nhà.
“Anh, Hoắc Anh Tuấn đâu? … Vẫn, còn sống chứ?” Đường Hàn Khiết bất đắc dĩ thở dài: “Ừ, còn đang tiếp tục cứu chữa. Đừng quan tâm tới cậu ta, tình trạng thân thể của em cũng không tốt lắm, khi vừa lên máy bay đã hôn mê, lúc nãy mới ngủ được có nửa giờ” Đường Hoa Nguyệt giấy dụa lấy từ trên giường bệnh thoát ra: “Sao em có thể không lo lắng được… Anh ấy là vì cứu em” Nói đến đây, cô lại nghẹn ngào.
“Anh còn tưởng rằng, đối với Hoäc Anh Tuấn, em nhất định thấy chết cũng không cứu” Đường Hoa Nguyệt nhức đầu nhíu lông mày: “Nói thế nào đó cũng là một người đang hoạt động bình thường mà bị bệnh… Anh, nhờ có anh kịp thời đuổi đến, nếu không thì bọn em thật sự không thể cứu nổi” Đường Hàn Khiết ôm lấy em gái: “Em còn biết nữa sao, xảy ra chuyện như vậy tại sao không liên hệ luôn với anh, anh cũng đã bị hù chết rồi.”
“Thật xin lỗi… Em, em quá luống cuống, hoảng đến mức đại não không thể suy nghĩ được gì” Đường Hoa Nguyệt uống hai ngụm nước, sau đó dứt khoát nhổ kim tiêm đang căm trên mu bàn tay, có chút vội vàng nói: “Anh, em, em phải đi đến cửa phòng phẫu thuật trông coi, nếu như có chuyện gì.
Đường Hàn Khiết dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào cô, cuối cùng vãn gật đầu, để Đường Hoa Nguyệt mặc quần áo vào, rồi theo cô ra khỏi phòng bệnh.
Có lẽ là ông trời đã tính toán, Đường Hoa Nguyệt vừa mới có chút không tập trung ngồi xuống ở cửa phòng phẫu thuật, bên trong đã có một bác sĩ trẻ tuổi chạy ra, cầm tờ giấy nói: “Tình hình không ổn rồi, hiện tại bệnh tình đã trở
Đường Hoa Nguyệt cả người trở nên cứng ngắc, đây có lế là giải thích, dù cho có tốn nhiều sức vào bệnh viện, Hoắc Anh Tuấn vẫn sẽ chết sao?
Nghiêm túc mà nói, tình hình hiện tại có chút khó giải quyết, bởi vì trong những người ở đây, vậy mà không ai trong đám bọn họ thực sự là người nhà của Hoắc Anh Tuấn.
Đường Hoa Nguyệt nhận thông báo bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn, trong lòng vô cùng rối loạn, người nhà… người nhà của Hoắc Anh Tuấn…Lãng Nhỏ? Hay là Hoắc Trình Viễn?
Không được, đều không được.
Đường Hoa Nguyệt cuối cùng vẫn chấp nhận nhắm mắt lại, nhận lấy bút từ trong tay của bác sĩ.
“Cô gái ơi, tôi vừa mới nói với cô những gì cô có thể hiểu được không? Những người bác sĩ như chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực cứu chữa cho chồng của cô, nhưng cũng hi vọng cô có thể chuẩn bị tốt tâm lý”
“Được… Vâng ạ” Đường Hoa Nguyệt cũng không muốn giải thích gì thêm, giờ phút này, ông trời đã mang toàn bộ tính mạng của Hoắc Anh Tuấn đặt vào trong tay Đường Hoa Nguyệt, cô nhất định phải nắm chặt, cô cũng chỉ có thể nắm chặt thôi.
Đường Hoa Nguyệt hoảng hốt chìm trong suy nghĩ, thậm chí ngay cả khi bác sĩ vào trong phòng phẫu thuật lúc nào cũng không biết, chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế, giống như một con rối không có sự sống.
Cô không khỏi nghĩ tới trước đó lúc ở trong xe, lúc Hoắc Anh Tuấn cho là mình sắp phải chết đã nói với cô những lời kia, lời nói ấy vẫn còn văng vắng bên tai.
Hoắc Anh Tuấn nói, nếu như anh chết, bảo cô hãy quên anh đi, bắt đầu cuộc sống mới.
Chuyện này thật ra là từ sáu năm trước lúc rời khỏi thành phố Hà Nội đến nay, Đường Hoa Nguyệt vẫn luôn cố gắng coi là mục tiêu để vượt qua.
Nhưng bây giờ Hoắc Anh Tuấn có thư thông báo bệnh tình nguy hiểm phải nằm trong phòng bệnh như thế, Đường Hoa Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy mình giống như trở về lúc đầu lần nữa.