Chương 413
Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, rõ ràng âm thanh đó là Đường Uyển Dư trong lúc bị khống chế đã tạo ra để cảnh báo cho cậu ta!
Đột nhiên La Cơ Vị Y cảm thấy toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu lúc đó cậu ta chịu khó tìm hiểu một chút… Có lẽ sự việc đã khác đi, cậu ta có thể giúp em trai mình có kết cục nhẹ nhàng hơn nhiều!
Khóe mắt của cậu ta đỏ hoe, cậu ta nói: “La Cơ Vị Phong, rốt cuộc tại sao em lại biến thành bộ dạng này hả? Em có từng nghĩ tới, nếu ba mẹ biết được em làm chuyện như thế này, ở trên trời có linh thiêng làm sao họ an lòng được!” La Cơ Vị Phong cũng vô cùng đau đớn, anh ta nhắm mặt lại, gương mặt trở nên méo mó.
Làm sao anh ta có thể không thấy đau đớn?
Ba mẹ mất sớm, từ nhỏ La Cơ Vị Y vừa làm cha vừa làm anh nuôi dưỡng anh ta khôn lớn, hiện giờ đối mặt với ánh mắt ghê tởm của người ấy, La Cơ Vị Phong sao có thể không cảm thấy đau đớn?
Anh, thật xin lỗi…
Anh ta nói không nên lời, bởi vì anh ta biết, từ lúc nào anh †a cũng không rõ, tự anh ta đã biến bản thân thành một người có tâm lý méo mó điên loạn.
Ba chữ ‘thật xin lỗï, thật sự là rất nhẹ.
Bởi vì chính anh ta không biết phải làm như thế nào.
Từ giây phút năm đó anh ta đưa Đường Uyển Dư về nhà mình, cô ấy đã trở thành toàn bộ thế giới của anh ta, linh hồn phiêu bạt của anh ta rốt cuộc cũng tìm được bến đỗ.
Nhưng sau đó, giữa bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến không ai muốn nhắc lại quá khứ, thậm chí bọn họ từng có một đứa con…
Bây giờ bảo anh ta làm sao có thể buông tay ra được?!
Nếu như bắt anh ta phải trơ mắt nhìn người khác đưa Đường Uyển Dư đi, thì anh ta thà chết còn hơn!
La Cơ Vị Phong bắt đầu xuất hiện sự điện loạn, anh ta muốn phá hủy tất cả! Cùng chết với mọi người! Tội ác của anh †a sẽ được anh ta đền
La Cơ Vị Phong nhắm ngay họng súng trong tay vào cuống họng của anh trai mình: “Anh, sau này đừng nhiều lời nữa” Đúng lúc này, từ ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân của hai người đang vội vã tiến đến, lại có người đến đây!
La Cơ Vị Phong như con chim sợ cành cong, anh ta lại cầm vũ khí xông vào người Đường Nguyệt Hoa đang từ cửa đi vào.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, anh lập tức tiến lên chắn trước mặt Đường Nguyệt Hoa.
Anh nhìn thấy trước mặt mình là một thanh niên trông có vài phần quen mắt, người này đang rất căng thẳng, sắc mặt u ám.
Hoắc Anh Tuấn không muốn lãng phí thời gian, anh lẳng lặng vung tay lên, vừa định ra lệnh cho người dưới quyền tiến lên khống chế anh ta, thì anh lại nghe thấy âm thanh sột soạt, hóa ra là Đường Uyển Dư mở cửa, chạy ra ngoài!
La Cơ Vị Phong hoảng loạn nhìn theo tiếng động, anh ta phát hiện Đường Uyển Dư chạy ra ngoài, theo bản năng anh ta lấy ngay khẩu súng đang giấu trong tay, dọa dẫm Tiểu Uyển, nhưng Đường Uyển Dư chỉ nhìn thẳng về phía Đường Nguyệt Hoa đang chằm chằm nhìn cô ấy ở phía xa.
Một lúc sau, Đường Uyển Dư gọi một tiếng đầy đau xót: “Chị!” Đường Nguyệt Hoa đột nhiên nhìn thấy người em gái sau nhiều năm cách biệt, nước mắt cô rơi lã chã, cô không để ý đến sự an nguy của bản thân, đẩy Hoắc Anh Tuấn ra rồi chạy về phía trước, Đường Uyển Dư cũng bước chân tới, điên cuồng lao về phía chị gái.
Cô ấy sợ bản thân đang nằm mơ! Có thật sự là chị gái đã tìm thấy cô ấy?!” Trong nháy mắt, La Cơ Vị Phong bừng tỉnh mộng, bộ mặt hung tợn của anh ta nhìn thấy rõ trong mắt của Đường Uyển Dư hoàn toàn không có mình, anh ta vội nhanh tay lôi cô ấy vào lồng ngực, sau đó từ từ cầm khẩu súng trong tay nhắm ngày vào thái dương của Đường Uyển Dư, nở nụ cười nhuốm máu.