Chương 419
“Dạ… mẹ ơi, chuyện là như thế này” lần đầu tiên mà từ ngữ của đứa trẻ thiên tài Đường Cận Minh này trở nên kém như vậy.
“Nếu như chúng ta rời đi, vậy thì Lục Nam phải làm sao đây ạ! Nghe nói ba cậu ấy đã trở thành thái giám rồi! Nếu như vậy thì không thể làm ba của người khác nữa! Còn ai nữa đây…
Hoäc Anh Tuấn, không phải chú ấy vừa cứu mạng mẹ sao? Từ nhỏ mẹ đã dạy tụi con phải biết ơn người khác, nên bây giờ mẹ làm gương cho tụi con đi, đợi sức khoẻ Hoắc Anh Tuấn tốt hơn rồi mình tính tiếp! Lỡ như sau khi chúng ta rời đi xảy ra chuyện gì khiến chú ấy bị cắt cụt chân tay trở nên bại liệt thì phải làm sao ạ! Thậ là đáng thương biết bao!”
“Đúng đúng đúng!” bé hai gật đầu phụ hoạ theo: “Còn nữa nha, mẹ không cần công ty của mẹ và chú nữa sao? Hai người đã vất vả làm cho công ty trở nên vững mạnh như thế! Mấy bạn trong trường mẫu giáo biết công ty Tân Á là của nhà chúng ta đều tỏ ra rất ngưỡng mộ! Cho là hai người không để tâm đến rất nhiều rất nhiều tiền đi, nhưng nếu như công ty phá sản thì những người nhân viên sẽ bị thất nghiệp! Bọn họ cũng thật là đáng thương!”
Thi Tịnh nín khóc cố gắng tiếp lời: “Đúng đó mẹ ơi, Louis và Lawrence cũng rất đáng thương! Nếu chó cứ ngồi máy bay suốt thì sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu!” Louis và Lawrence là chó do Đường Hàn Khiết nuôi, lúc trước khi trở về nước đã dẫn theo về.
Đường Hoa Nguyệt đỡ trán: “Vậy nên nói thẳng ra là bọn con bây giờ không muốn đi đúng không?!”
Ba đứa trẻ đều im lặng.
Lục Bạch Ngôn nắm chặt tay lại, vành mắt đỏ lên. Nói trắng ra thì cậu cũng chỉ là người ngoài, chỉ có em trai và em gái mới có quyền tùy ý nói ra suy nghĩ của bản thân, còn cậu ấy thì không.
Dù tuổi còn rất nhỏ nhưng cậu bé đã hiểu rằng đó chính là số phận của mình, chỉ có thể bị người khác lựa chọn chứ không thể nào lựa chọn người khác.
Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của Lục Bạch Ngôn, trong lòng cô cũng rất khó chịu, cô có phần không yên lòng với cậu bé.
Cô có thể đi mà không cần dẫn theo bọn trẻ, nhưng đến lúc đó Lục Bạch Ngôn sẽ phải quay về bên cạnh người bố bất thường đó, giờ Lục Xuyên Mạn đang bị tàn tật, không biết chừng suy nghĩ còn càng trở nên lệch lạc hơn, nhỡ đâu cậu bé quay về phải chịu khổ thì làm thế nào?” Đường Hoa Nguyệt cũng hiểu rõ
cũng đau thì đau ngắn còn hơn đau dài, cảm xúc của những đứa trẻ thì thường rất mãnh liệt, đối diện với với chuyện gì cũng giống như cả thế giới sắp sụp đổ đến nơi rồi, đó là vì bọn trẻ chưa được trải qua nhiều chuyện, chưa gặp được nhiều người, sau khi chúng lớn lên sẽ hiểu rằng những chuyện như vui buồn hợp tan chẳng qua chỉ là một điều bình thường trên thế giới này mà thôi.
Đường Hoa Nguyệt chỉ nói qua quýt mấy câu với ba đứa trẻ rồi trở về phòng, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng cô đã quyết định sẽ đặt vé máy bay ba tuần sau rời khỏi thành phố. Chỉ là có lẽ lần này bọn trẻ sẽ giận cô một khoảng thời gian dài…haiz.
Sự việc đến nước này, Hoắc Anh Tuấn đương nhiên cũng biết chuyện, trong lòng anh vô cùng sốt ruột nhưng cũng không còn cách nào khác, anh hiểu lần này nếu như trơ mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt cùng bọn trẻ rời đi thì từ nay về sau anh có thể sẽ không gặp lại họ nữa.
Đường Hoa Nguyệt chắc chắn sẽ không cho anh ra nước ngoài thăm cô và các con, sẽ không để ai tra ra được bất kỳ tung tích nào của mình, cứ thế mà biến mất khỏi cuộc sống của anh…
Trong nháy mắt Hoắc Anh Tuấn liền trở nên vô cùng hung dữ, anh nhớ lại bản thân mình mấy năm về trước, nếu như là anh lúc ấy anh sẽ không do dự khống chế Đường Hoa Nguyệt và lũ trẻ ở trong tâm mắt của mình, cô muốn chạy anh sẽ nhốt cô lại đến khi cô không dám chạy nữa thì thôi.
Nhưng giờ đây, anh cũng hiểu rằng bản thân đã từng khốn nạn và bất lực đến nhường nào. Sau khi anh khôi phục lại trí nhớ, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, đến nỗi bản thân anh còn không có cơ hội để được tìm hiểu xem đứa con thứ hai của mình tên gì thì đột nhiên Đường Hoa Nguyệt đã muốn bỏ đi rồi.
Hoắc Anh Tuấn lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, khóe miệng khô khốc, nứt nẻ. Những dắn vặt cứ quanh quẩn trong đầu anh, anh thật sự chịu không nổi nữa, chạy thẳng tới nhà của Đường Hoa Nguyệt, Thi Tịnh mở cửa cho anh.
Cận Minh và Cận Khánh cũng đã biết chuyện Hoắc Anh Tuấn trước đó bị mất trí nhớ đều là giả, dối với loại đàn ông không có trách nhiệm, giả vờ đáng thương để có được sự đồng cảm của mẹ, hai cậu bé có phần dè bỉu khinh thường.