Chương 422
Cô bé mở to mắt vì phấn khích: “Mẹ đồng ý cho bố ở lại đây ạ? Hoắc Anh Tuấn thơm lên trán cô bé một cái: “Chỉ là tạm thời thôi. Mấy ngày này bố sẽ tạm thời thế chỗ của mẹ, các con muốn đi đâu thì cứ nói với bố, có được không? Cho dù muốn lên trời hái trăng, bố cũng tìm cách để làm các con hài lòng”
Đường Thi Tịnh không có hứng thú với mặt trăng, mà chỉ thấy vui với sự thay đổi này, cô bé vò mái tóc rối bù vào vòng tay của Hoắc Anh Tuấn: “Vậy bố tết tóc giúp Đường Thi Tịnh đi! Mỗi khi con ngủ trưa dậy mẹ đều sẽ tết một kiểu tóc đẹp cho Đường Thi Tịnh!”
“Á…” Hoắc Anh Tuấn sững người, chưa kịp suy nghĩ nên trả lời con gái như thế nào thì Đường Thi Tịnh đã lấy một sợi dây thun màu sắc sặc sỡ trên tủ đầu giường nhét vào tay anh, nhìn Hoắc Anh Tuấn với ánh mắt sáng ngời.
Bị con gái nhìn như vậy, ai có thể cầm cự được? Cho dù bây giờ con gái có bảo anh lên núi đao thì anh cũng không do dự.
Vì vậy nên Hoắc Anh Tuấn mới phát hiện ra mình là người có chỉ số thông minh tuyệt vời, trăm trận trăm thắng trên thương trường, nhưng lại có lúc tay chân vụng về như này.
Sao tóc của trẻ con lại mỏng, mềm và trơn như vậy?
Tại sao buộc bên trái thì bên phải lại bị tuột?
Làm thế nào mà buộc sợi dây thun này lên tóc được? Anh không biết phải làm thế nào!
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy khó khăn đến mức mặt gần như đỏ bừng, mặc dù đây là lần đầu tiên anh chủ động xin đi đánh giặc làm việc gì đó cho con gái mình, nhưng thực tế lại vả vào mặt anh một cái như thế này…
Sau một lúc lâu, Hoắc Anh Tuấn mới bện lại được hai bím tóc nhỏ cho con gái, miễn cưỡng có thể gọi là kiểu tóc sừng bò, anh đưa gương đến trước mặt Đường Thi Tịnh với vẻ mặt chột dạ, thấy khuôn mặt cứng đờ của con gái mình khi nhìn thấy bím tóc đó.
Nhưng đột nhiên Đường Thi Tịnh bất ngờ nở một nụ cười, cô bé ngọt ngào nói với Hoắc Anh Tuấn: “Lần đầu tiên mà làm được như này đã là khá lắm rồi!
Đường Thi Tịnh đúng là một cô công chúa ngọt ngào, chỉ hai ba câu mà đã dỗ dành được Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng ngay sau đóm Hoäc Anh Tuấn lại cảm thấy một trận đau lòng, Đường Thi Tịnh cười nói với anh “sau này”…
Nhưng giữa bọn họ, còn có thể có sau này sao?
Hoắc Anh Tuấn chưa bao giờ hận bản thân mình như bây giờ, nếu không phải năm đó anh phạm phải tội ác đó, thì bây giờ anh sẽ ở bên cạnh Đường Hoa Nguyệt trong suốt thời kỳ mang thai và sinh nở, anh sẽ để Đường Hoa Nguyệt ngủ ngon mỗi đêm, còn mình thì đi thay tã và cho con bú, anh sẽ không mệt mỏi nói mười nghìn từ với bọn nhỏ mỗi ngày, anh sẽ khom người xuống và chờ bọn nhỏ nhào vào lòng mình… Anh sẽ có địa vị giống như “mẹ” trong lòng bọn nhỏ, anh sẽ không bo lỡ tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai của bọn nhỏ.
Mà không phải như bây giờ, ngay cả tiếng “bố” bọn nhỏ cũng không muốn gọi.
Đây là lỗi của bản thân anh, anh chỉ có thể tự trách mình, Hoắc Anh Tuấn biết điều đó.
Lúc này Đường Thi Tịnh cảm nhận được sự im lặng bất thường của Hoắc Anh Tuấn, cô bé biết điều không tiếp tục nói nữa, mà lao vào vòng tay của anh, dùng hành động thực tế an ủi người bố già đang có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Là một người bố, không thể yêu đứa này nhiều hơn đứa kia, Hoắc Anh Tuấn đã thắt bím tóc cho Đường Thì Tịnh, đọc một cuốn truyện cổ tích, đã thay cho cô bé sáu bộ váy công chúa trong phòng gửi đồ, cũng nên dành chút thời gian cho hai người con trai của mình.
Bé lớn và bé hai ban đầu rất dè bỉu chuyện đi ra ngoài với Hoắc Anh Tuấn, dù sao thì hai cậu bé đã quen với việc không cho Hoắc Anh Tuấn sắc mặt tốt ở trước mặt Đường Hoa Nguyệt, để thể hiện lòng trung thành của mình với mẹ.