Chương 439
Bé lớn không cần phải nói, Hoắc Anh Tuấn ân nhân cứu mạng này, vị trí trong lòng cậu bé đã đột nhiên trỗi dậy, nếu không phải tuổi quá nhỏ, cậu bé đều phải theo lời Mẹ, cậu bé nguyện ý ở lại bệnh viện chăm sóc bố.
Nhưng nói như thế nào đây, đứa nhỏ vẫn là không nắm được thái độ của Mẹ đối bố, bé lớn cũng không quá tốt biểu lộ quá mức mình đối với tình cảm của Hoắc Anh Tuấn, sợ hãi Đường Hoa Nguyệt tức giận.
Bé hai đâu, trong những ngày này trong đầu lại luôn hiện lên ngày bộ dạng Hoäc Anh Tuấn bị xe đụng ngã đó, còn phải bay trở về che chở mình.
Cậu bé thật sự đã từng cho rằng, mình và anh trai em gái không cần “bố”
nhân vật này tồn tại, người đàn ông đó bởi vì đủ loại nguyên nhân đã không có ở bên cạnh bọn họ, không có bên bọn họ từ lúc sinh ra đến lúc trưởng thành, vậy sau này thì cũng không cần xuất hiện.
Thế nhưng Hoäc Anh Tuấn lại giống như là không rõ ý nghĩ của bọn họ, nhất định phải hết lần này đến lần khác dán lấy, tự mình đa tình đối tốt với bọn họ, dù là ông ta ngay cả mình và bé lớn ai là ai đều không phân rõ, nhưng ánh mắt ôn hòa lại từ ái đó của ông ấy, lại cho tới nay đều thật khắc sâu vào trong lòng mình.
Thẳng đến ngày đó Hoắc Anh Tuấn bảo hộ cậu bé ở trong ngực, thanh âm trầm thấp ôm lấy cậu bé nói, “bố đây”.
Bé hai đột nhiên liền hiểu, vô luận là cậu bé, hay là anh trai em gái, hoặc là mẹ, phí sau có sự tồn tại làm ta an tâm như này, luôn luôn tốt hơn là không có.
Cậu bé thậm chí nghĩ, bố, người tại sao bây giờ mới xuất hiện a? Người vì sao không đến sớm một chút tìm chúng con đâu?
Đã là 72 tiếng sau khi Hoắc Anh Tuấn làm xong giải phẫu, trước kia từ ICU chuyển trở về phòng bệnh bình thường, nhưng vẫn sắc mặt xanh trắng hai gò má lõm, hô hấp rất nhẹ giống là không tồn tại, nếu không phải cao ao thấp thấp màu xanh trên màn hình củA Hànhện tâm đồ có phập phồng theo quy luật, thì anh an tĩnh giống như một cỗ thi thể.
Đứng ở cửa nhìn thấy Hoắc
Sau đó giữa ba đứa nhỏ này, nảy ra một loại ăn ý Đường Hoa Nguyệt cũng không biết từ đâu mà đến, hai người bọn họ nhìn nhau, sau đó lau lau nước mắt sắp rơi cho đối phương, lại giơ lên những nắm tay nhỏ của mình để động viên lẫn nhau.
Cứ như vậy, không ra mấy giây, ba đứa nhỏ khóc rồi ôm biến thành ba thiên thần nhỏ nguyên khí tràn đầy, lần lượt rơi xuống bên cạnh của Hoắc Anh Tuấn.
Bọn nhỏ tựa hồ là muốn dùng bầu không khí này chuyền qua Hoắc Anh Tuấn để nhanh chóng tỉnh lại.
vóc dáng của Thi Tịnh nhỏ nhất, dẫn đầu bò tới đầu giường của Hoắc Anh Tuấn, bàn tay nho nhỏ sờ tới sờ lui ở trên gương mặt lạnh buốt của anh, nhìn cực kỳ đau lòng.
Cô nhor giọng nói, “anh không có phát sốt nha, vì sao vẫn là không tỉnh đâu? Thi Tịnh tới thăm anh rồi, anh không nhớ em sao? Nếu như còn không tỉnh lại, thì hôm nay không gặp được em a”
Hoắc Anh Tuấn thì xem như ngủ mê man, khóe miệng cũng là có chút hướng phía dưới, nhìn tựa như là có ai trong giấc mộng chọc anh không nhanh.
Thi Tịnh nhếch miệng, cảm thấy cuống họng rất chua, rất nghẹn, cô bé rất muốn lại nhìn một lần Hoắc Anh Tuấn cười với cô bé, sau đó ôm cô bé vào trong ngực.
Cô bé mở cuống truyện cổ tích trong tay, sau đó đặt ở bên gối của Hoắc Anh Tuấn, còn không có đọc hai câu, thì bản thân đem cái đầu nhỏ chôn ở cổ của Hoắc Anh Tuấn, lặng lẽ hứa với anh một lời hứa, “người nếu có thể tỉnh lại sớm một chút, con gọi người là bố a”
Đường Hoa Nguyệt không biết con gái đang cùng Hoắc.
Anh Tuấn thì thầm cái gì, nhưng nhìn cô bé dạng vẻ như vậy, cũng cảm thấy hốc mắt của mình chua xót đến không được, liền vươn tay vuốt lên lưng của Thi Tịnh, ra vẻ nghiêm túc nói, “bạn nhỏ Đường Thi Tịnh, con xém chút thì cán phải ống truyền dịch của người ta rồi!”