Chương 442
Quả nhiên, Hoặc Trình Viễn ngửa ra sau đầu, trực tiếp đem chủ đề đưa tới trên người Rutgers, “tôi đây xác thực cũng có nghe. Là đại gia tộc Bắc Mĩ có phải không? Muốn tôi nói, cô đứa nhỏ này vận khí cũng là tốt, trăm năm vọng tộc như thế, quyền lực đã đạt đến đỉnh cao, cũng không phải người tùy tiện nào đều nguyện ý giúp”
Hoặc Trình Viễn cười cười, dùng một loại ngữ khí mang theo trêu ghẹo hỏi, “Tiểu Đường a, sẽ không phải là cậu chủ nào trong gia tộc bọn họ nhìn trúng cô, dùng cái này để tuyển đi? Nếu thật sự là như này, tôi cần phải vì con trai tôi mặc niệm! Cậu chủ Gia tộc Rutgers, nếu là anh ta muốn so sánh, vậy thật là muốn phí một phen khổ công”
Đường Hoa Nguyệt làm cái biểu lộ kinh ngạc vừa đúng, sau đó có chút lo lắng lắc đầu, “không có! Ngài, ngài đừng trêu tôi, loại chuyện này không tốt để nói lung tung…… còn về cơ duyên phía sau, chuyện hệ trọng đại, tôi hiện tại cũng không thể tùy tiện nói cho bác…”
Hoặc Trình Viễn nhìn Đường Hoa Nguyệt nóng lòng rũ sạch chuyện xấu của mình, trong lòng cười nhạo nói: “Cái gì Hacker quốc tế, cái gì quý tộc mới thương nghiệp, nhưng chỉ là kẻ đầu đơ tâm tư đơn thuần!
Mà Đường Hoa Nguyệt nhìn Hoặc Trình Viễn mặt lộ vẻ hài lòng, trong lòng nhả rãnh đơn giản rất nhiều, chỉ có hai chữ: “Ngu xuẩn!”
Hoặc Trình Viễn cười vài tiếng, trấn an nói, “tốt, tốt, là bác.
trai nói đùa quá trớn, Tiểu Đường cô đừng coi là thật a. Không thể nói thì không nói, bác trai cũng không phải người hiếu kỳ như thế, tùy tiện hỏi một chút, không cần để ý”
Đường Hoa Nguyệt cảm thấy không có tí sức lực nào, Hoặc Trình Viễn lão cáo già này, luôn mồm giả bộ giống như là có bao nhiêu giữ gìn đối với Hoắc Anh Tuấn, có thể gặp mặt lâu như vậy, có thương thế với Hoắc Anh Tuấn, ông ta lại ngay cả một chữ đều không có hỏi qua.
Dối trá, hơn nữa lãnh huyết.
Đường Hoa Nguyệt không khỏi có chút thất thần.
Hoắc Anh Tuấn từng nói qua với cô, anh cơ hồ chưa từng cảm nhận qua tình thương
Khi đó Đường Hoa Nguyệt cho là anh đang nói giỡn, nhưng bây giờ bừng tỉnh đại ngộ, anh khi đó nói đều là thật.
Cô không khỏi xuyên qua bên ngoài cửa sổ nhìn tòa nhà mà Hoắc Anh Tuấn nằm viện, nhưng dù là như này, Hoắc Anh Tuấn sau khi phát hiện con của bọn họ, như cũ tận hết sức lực, chăm chỉ không ngừng, nhưng cũng lúng túng vụng về muốn đóng tốt vai một hình tượng người bố.
Anh hẳn là, không muốn để cho con của mình, cũng cảm nhận đến loại tiếc nuối mà mình đã từng trải qua này đi……
Nghĩ đến đây, Đường Hoa Nguyệt đột nhiên cảm thấy trong cổ bị thứ gì mức ứ, có chút khó chịu, cũng không nghĩ lại diễn tiếp cùng Hoặc Trình Viễn thì cười, “Hoắc đổng, Hoắc Anh Tuấn lúc này nên đổi thuốc, trong phòng bệnh chỉ có mấy đứa bé không được, tôi cần phải trở về. Ngài cùng tôi đi lên chứ?”
ý cười không kịp đáy mắt của Hoặc Trình Viễn, “thật không may, công ty của tôi bên kia còn có buổi họp, hẳn là không còn kịp rồi. nhưng có cô chăm sóc Anh Tuấn, tôi rất yên tâm”
Đường Hoa Nguyệt gật gật đầu, trực tiếp mở cửa xe, “
vậy Hoắc đổng gặp lại”
Ngay thời khắc Đường Hoa Nguyệt quay người rời đi này, Hoặc Trình Viễn đột nhiên lại một lần mở miệng, “quên hỏi, thân thể Lệnh Tôn còn tốt chứ?”
Đường Hoa Nguyệt một chân vừa chạm xuống dưới đất, nghe được vấn đề này, tay vịn cửa xe có chút cứng ngắc lại, lập tức quay người trả lời, “Tổng giám đốc Hoäc có lẽ không rõ ràng, gia phụ mấy năm trước xảy ra việc ngoài ý muốn, té lầu”
Hoắc Trình Viễn thương tiếc nhíu mày, “Thực sự xin lỗi!
Cái đầu này bác, làm sao lại có thể quên…… “
“Không sao”