Chương 445
Có thể là xế chiều hôm nay bánh Red velvet quá ngon, cũng có thể là do âm nhạc quá êm tai, Đường Hoa Nguyệt cuối cùng cũng cười, dở khóc dở cười nhìn trong tấm ảnh cái bộ dáng chột dạ của Hoắc Anh Tuấn, cuối cùng vẫn không có ấn nút xóa.
Lục Bạch Ngôn nhìn bức ảnh kia, cảm thấy chưa xót, lại cảm thấy ấm áp.
Đường Hoa Nguyệt chợt hướng cậu giơ tay, “Bạch Ngôn, đến đấy, chúng ta cùng chụp một tấm. Đến nhà chúng tôi nhiều ngày như vậy, không có một tấm ảnh chụp chung thì làm sao được!”
Lục Bạch Ngôn lập tức căng cứng lên thân thể, cậu không nghĩ tới, việc toàn gia vui vẻ sum họp như này mà cũng có phần của cậu sao?
Cậu xưa nay không dám yêu cầu xa vời bọn họ có thể đem mình xem như người nhà.
Lục Bạch Ngôn mắt mở thật to, một mặt không thể tin hé miệng nhìn xem Đường Hoa Nguyệt, Thi Tịnh liền trực tiếp chạy bước nhỏ đến kéo tay Lục Bạch Ngôn, đem cậu lôi đến trước người Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt nhìn một chút bộ dạng khẩn trương kia của cậu, có chút buồn cười vò rối tóc cậu, Thi Tịnh cũng véo mặt cậu, để cậu làm bộ mặt quỷ quái vừa cười vừa không.
Chụp hình đến đây coi như xong.
Tổ hợp kỳ quái, hai lớn một nhỏ Nhưng Lục Bạch Ngôn nghĩ, giờ khắc này, trong lòng của mỗi người, cũng đều là thỏa mãn a.
Cậu mỗi lần nhớ tới đến buổi chiều kia, trong lồng ngực liền sẽ dâng lên sự háo hức, rồi lại một chút chua xót, làm nhịp tim cậu tăng tốc, phảng phất có thể cảm nhận được tiếng đập thình thịch của tim mình.
Làm cậu xúc động, làm cậu muốn cười to, muốn hò hét, muốn kiên định, cả một đời đều phải cẩn thận bảo hộ một nhà này.
Nhưng không như mong muốn, ngày thứ hai sau khi chụp ảnh, hết thảy sụp đổ, Lục Bạch Ngôn không thể trở về được nữa rồi.
Một giọt nước mắt lăn xuống, bị cậu hung hăng lau đi, dưới lầu truyền đến âm thành hỗn loạn, Lục Bạch Ngôn nắm tay chắt chẽ nắm lại, nháy mắt những hồi ức tốt đẹp đó đều bị sự oán hận đối với con người dưới lầu kia thay thế Cậu không biết bố mình vì sao lại biến thành cái dạng này, tại vùng ngoại ô phía Bắc trên núi ngày đó, Lục Bạch Ngôn bị sự khát máu âm độc trong mắt của ông hù dọa.
Tiếng bước chân của Lục Xuyên Mạn từ xa đến gần, Lục Bạch Ngôn bối rối đem ảnh chụp
Lục Bạch Ngôn hướng về sau co rúm thân thể, tựa vào vách tường lạnh lếo, cắn chặt hàm răng nhìn xem lung cánh cửa phòng lung lay sắp đổ, nhưng vẫn luôn quật cường không chịu tiến lên phía trước.
Thấy Lục Bạch Ngôn không lên tiếng, Lục Xuyên Mạn nóng giận, trực tiếp tung chân đá đi, hai ba lần liền đạp mở cửa, Lục Bạch Ngôn sợ hãi đứng thẳng người lên, thân thể lấy một tư thế đầy phòng vệ mà trừng mắt nhìn Lục Xuyên Mạn.
Lục Xuyên Mạn nhìn thấy Lục Bạch Ngôn, lại cười một tiếng, “U, con trai, làm sao có một người trong phòng mà còn khóc, mày cũng bao nhiêu tuổi đàn ông đàn ang rồi còn giống như mình là em gái Lâm vậy, làm gì chứ?”
Lục Bạch Ngôn lúc này mới kịp phản ứng, mình vẫn đang khóc.
Bên trong trái tim nhỏ của cậu, tràn đây những cảm xúc mà cậu không hiểu được.
Giờ này khắc này, cậu chán ghét Lục Xuyên Mạn, cậu chán ghét Lục Xuyên Mạn đối Hoắc Anh Tuấn ra tay với Bé Lớn, chán ghét anh ngấp nghé Đường Hoa Nguyệt, chán ghét anh nhất định phải khơi mào tranh chấp đánh vỡ cuộc sống yên lặng của mọi người.
Nhưng rõ ràng mấy tháng trước, cậu vẫn rất yêu bố của Làm sao lại biến thành như vậy chứ?
Lục Bạch Ngôn lắc đầu, không nói gì, cậu sợ há miệng, liền lộ ra cảm xức chân thực của mình.
Nhưng lần cúi đầu xuống này, Lục Bạch Ngôn đột nhiên phát hiện, vừa mới bối rối ảnh chụp nhét vào dưới giường vẫn còn có một góc lộ ở bên ngoài.