Chương 449
Rồi sau đó, Lục Xuyên Mạn lên tiếng trước.
“Mọi chuyện xong xuôi, cha sẽ đưa con trở về Xích Thành.
Con lớn như vậy rồi, cha đưa con đi gặp mẹ”
Ánh mắt vô thần của Lục Bạch Ngôn rốt cục có chút xao động, cậu nhẹ giọng hỏi: “Mẹ…của con?”
Lục Xuyên Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, cong khóe miệng, “Đúng vậy, mẹ của con là người phụ nữ tốt nhất trên đời. Nhìn thấy con lớn lên như thế này, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
Lục Bạch Ngôn “Vâng” một tiếng, trong lòng rối rắm, không nói nên lời.
Thành phố Hà Nội, đã qua nửa tháng từ vụ bắt cóc đấy.
Những ngày này, hầu như mỗi ngày Đường Hoa Nguyệt đều mang theo ba đứa trẻ đến bệnh viện thăm Hoắc Anh Tuấn, nhưng đến cùng khi nào anh mới tỉnh thì bác sĩ không thể đưa ra đáp án xác thực.
Có lẽ là ngay giây tiếp theo, có lẽ là vĩnh viễn.
Thời gian dài, Đường Hoa Nguyệt cũng nắm được quy luật, không cần thời thời khắc khắc đều trông chừng ở bên giường Hoắc Anh Tuấn, dù sao còn có mấy chuyên gia hộ tống bảo vệ.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Hoắc Anh Tuấn hết lần này tới lần khác lại lựa chọn mở mắt vào buổi chiều lúc Đường Hoa Nguyệt không ở cạnh.
Nhận được điện thoại, Đường Hoa Nguyệt lập tức bỏ dở công việc trong tay, từ công ty chạy tới bệnh viện.
Bởi vì nhân viên chăm sóc nói, Hoắc Anh Tuấn vừa mới chỉ tỉnh lại được mấy phút, không nói gì, nhìn qua tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng không nói chuyện cùng với ai thì lại ngủ thiếp đi, cho nên trong lòng Đường Hoa Nguyệt vẫn còn có chút lo lắng, chưa rõ ràng tình huống cụ thể của anh, liền không nói với mấy đứa trẻ, tự mình chạy tới, Đến bệnh viện, Đường Hoa Nguyệt một tấc cũng không rời, sợ lại bỏ qua thời khắc Hoắc Anh Tuấn tỉnh lại.
Cứ như vậy chờ đến tận khuya, Hoắc Anh Tuấn mới mở mắt ra một lần nữa.
Đường Hoa Nguyệt lập tức đứng dậy đi đến bên giường của anh, thấp giọng kêu tên của anh.
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt lúc đầu còn mê mang, yên lặng nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt một hồi lâu, đột nhiên nhoẻn miệng
Có chút xúc động, Đường Hoa Nguyệt nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Hoắc Anh Tuấn hỏi, “Anh cười cái gì, Hoắc Anh Tuấn, anh không phải biến thành đồ ngốc rồi đấy chứ?”
Thẳng đến tay Đường Hoa Nguyệt chạm vào da của anh, Hoắc Anh Tuấn mới nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt cũng tìm về tiêu cự.
Đôi môi tái nhợt khô khốc của anh động đậy, hơi thở mong manh nói ra câu đầu tiên từ khi anh tỉnh lại, “Anh còn nghĩ mình đang nằm mơ”
Bác sĩ tới kiểm tra một hồi, đều bảo tỉnh rồi thì không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là căn cơ và nguyên khí bị hao tổn cần phải từ từ bồi dưỡng.
Vừa tỉnh lại cũng không thể ăn cái gì, kể cả là Hoắc Anh Tuấn thì cũng gầy đến không ra hình thù gì, cũng chỉ có thể dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng đút cho một ít nước.
Một người đàn ông mét chín, uống nước từng thìa từng thìa một nhìn trông đáng thương cực kỳ, dù là Đường Hoa Nguyệt nhìn cũng có chút không đành lòng, cô ra vẻ thoải mái nói “Nhanh nhanh xuất viện thôi, đến lúc đó anh thích ăn cái gì em đều cho anh ăn”
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một chút, giống như không tin được chính mình có thể có đãi ngộ kiểu này, Đường Hoa Nguyệt có chút không được tự nhiên hăng hắng giong, “Nhìn em như thế là sao hả? Anh cứu được Cận Mặc, chính là ân nhân của bọn em, em sẽ trả ơn cho anh”
Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt lại, trên mặt bớt đi hai phần chờ mong, trong lòng thì chửi mình được một tấc lại muốn thêm một thước.