Chương 455
Hoắc Anh Tuấn nghe được âm thanh chất vấn này, thống khổ nhắm lại mắt, việc đã đến nước này, anh không nguyện ý thừa nhận cũng phải thừa nhận, thân thể tàn tạ này của anh, không thể chống đỡ cho anh xuất viện được.
Hoắc Anh Tuấn tựa người trên tường, mở hai mắt ra, con ngươi đen nhánh bên trong tràn ngập thống khổ lại đầy cố chấp.
Anh ho khan hai tiếng, “Không còn kịp rồi, anh có rất nhiều chuyện không kịp làm…… Khả năng em không còn nhớ nữa.
Anh đã đáp ứng Cận Mặc, muốn dẫn nó đi trung tâm huấn luyện, còn muốn cùng nó đi xem đại hội người máy. Anh đáp ứng Cận Khánh sẽ dẫn nó đi xem kịch bản, đi xem triển lãm Anime. Còn có Thi Tịnh, anh còn phải đưa nó đi sân chơi một lần nữa, anh còn chưa tặng nó một bộ váy công chúa hoàn chỉnh.
Hoắc Anh Tuấn thần sắc thống khổ tựa như bị lăng trì, “Còn có em. Anh trước kia còn nợ em nhiều như vậy, vốn dĩ anh muốn trước khi bọn em đi thì thực hiện từng cái một, Anh còn nghĩ rằng mọi thứ vẫn còn kịp, nhưng ai biết được…. anh chỉ là ngủ một giấc mà thôi, tất cả đều không còn kịp rồi. Chỉ còn 3 ngày, bọn em liền hoàn toàn biến mất trong cuộc đời anh rồi…..”
Nói xong lời cuối cùng, anh lộ ra một nụ cười suy yếu, tóc mai ở giữa có một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, tựa như nước mắt.
Hoắc Anh Tuấn không cách nào không vội, thế giới của anh, ý nghĩa sống của anh, lập tức rời khỏi anh rồi anh.
Đường Hoa Nguyệt không nói gì, nhưng thần sắc buông lỏng, cô thở dài, khuyên nhủ, “Những chuyện này so sánh với thân thể anh, đều không trọng yếu như vậy. Hoắc Anh Tuấn, lý trí lên, tranh thủ thời gian trở về, những thứ khác đợi anh dưỡng bệnh tốt xong lại nói”
“Không trọng yếu?” Hoắc Anh Tuấn vành mắt đỏ bừng tự mình lẩm bẩm, “Điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời, thậm chí là tính mạng anh”
Anh nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt đang chạy đến bên cạnh anh, muốn đỡ anh về giường bệnh, thần sắc có thể gọi là hèn mọn, “Hoa Nguyệt, anh van em, để cho anh xuất viện, có được hay không?”
Hoắc Anh Tuấn lại một lần nắm lấy tay Đường Hoa Nguyệt, khẩn cầu đối phương có thể hiểu rõ sự lo lắng và khủng hoảng của mình giờ phút này Thế nhưng là Đường Hoa Nguyệt rất bình tĩnh, đôi mắt bình tình không gợn sóng nhìn chăm chăm
Một khắc này, anh tự ti mặc cảm.
Hoắc Anh Tuấn nhắm lại mắt, không nghĩ, cũng không dám nhìn lại thần thái của Đường Hoa Nguyệt, khư khư cố chấp trực tiếp lôi cô muốn đi ra ngoài, vừa vặn người sau không nhúc nhích, ngược lại chính anh bị phản tác dụng ngã về sau.
Anh quá hư nhược, thậm chí giờ phút này khí lực còn không được băng Đường Hoa Nguyệt.
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng giật giật, khó có thể nở một nụ cười, anh run rẩy hai chân tựa vào một bên tường trắng, đầu ngón tay trước đó còn dùng toàn lực nắm lấy tay Đường Hoa Nguyệt giờ rủ xuống.
Trái tim của anh biến thành một quả tạ vừa cứng rắn vừa lạnh lếo, càng ngày càng rơi xuống, rơi xuống, hướng tới nơi tối tăm vĩnh hằng nhất của vực sâu không đáy mà rơi xuống, rơi đến khiến anh muốn nôn mửa.
Hoắc Anh Tuấn thực sự nhịn không được, giơ tay lên che che mặt mình, Đường Hoa Nguyệt tỉnh táo cùng trâm mặc đã nói lên hết thảy — Cô không muốn, không nguyện ý cho anh một chút thời gian cùng cơ hội.
Anh đột nhiên cảm thấy, mình còn không bằng cứ ngủ mê man như thế, nếu như bất tỉnh, cũng không cần phải đối mặt với khung cảnh họ rời đi, cũng không cần như ngồi trên bàn chông muốn làm một cái gì đó, nhưng vĩnh viễn không thực hiện được.
Hoặc là trực tiếp chết đi, cứu con trai mà chết, nghe còn rất anh dũng bi tráng.
Nếu như vậy, nói không chừng Đường Hoa Nguyệt cùng mấy đứa bé sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ anh, nói không chừng thanh minh hàng năm, các cô sẽ còn trở về tảo mộ cho mình…
Hoắc Anh Tuấn phát hiện đầu óc trong lúc nhất thời lúc có lúc không có, cảm thấy mình thật là có điểm phát điên rồi, anh thanh thanh tiếng nói, lạc giọng nói, “Được. Anh hiểu ý củemem rồi, là anh…quá đường đột, anh đã không sao rồi, mấy ngày nãy sẽ cố gắng điều dưỡng, em nên ở cùng bọn trẻ nhiều hơn”