Chương 490
Đường Cận Minh ở giữa bố mẹ nhìn họ mấy lần, có thâ ý hỏi “Mẹ, chúng con có phải quay về không đúng lúc không?”
Đường Hoa Nguyệt vỗ xuống sau gáy con trai, “Nói cái gì đó? Đi đi, đều đi vào, nhanh thay quần áo rửa mặt ngủ rồi!”
Thi Tinh cũng thuận ý mà bò vào trong lòng của Hoäc Anh Tuấn ngọt ngào nói “Bố, bố cũng đến rồi con rất vui anh cả và anh hai cũng đều rất vui. Vậy bố sẽ ở đây không? Con nói với bố chúng con từ nhỏ đã lớn lên ở đây rồi!”
Cận Khánh “Dạ Dạ” nói hai tiếng “Bố ở lại đây đi chúng con có thể dẫn bố đi dạo phố, ở đây có rất nhiều chỗ chơi. Bố nhất định sẽ thích ở đây”
Phía trước cách đó không xa, anh lớn cũng dùng loại vẻ mặt chờ mong vẻ mặt mắt ba ba nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn cực kỳ cảm động, ám đạo ba đứa trẻ này quả thật là cái bao tay, áo bông nhỏ! Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vì bố giải vây!
Sau đó ba đứa cùng nhìn nhau một hồi lập tức không hẹn mà cùng đồng loạt ánh mắt nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt nhịn sự kích động ngẩng lên trời thở dài, cảm thấy bản thân mình thời gian này thực sự là bị bắt bí lấy rồi!
Không thể làm gì bất đắc dĩ lắc đầu “Được được được, các con vui là được, động tác nhanh chóng, đừng lề mề!”
Sau đó thay nhau vang lên về phía Đường Hoa Nguyệt “Mẹ Vạn tuết” “Bố có thể ở lại rồi!” “Hay quá chúng ta ngày mai đi đâu chơi đây!” Mọi việc như thế âm thanh của ba đứa nhỏ bước lên cầu thang.
Biệt thự này là ở khu đất vàng, cho dù là Đường Hoa Nguyệt kiếm được nhiều tiền bao nhiêu cũng không phô trương lãng phí, biệt thự này không thể nói là xa hoa, chỉ có bốn phòng ngủ, diện tích phần lớn là khu vực cho đám trẻ con cung cấp không gian học tập và hoạt đột.
Trong đó phòng ngủ lớn nhất chính là Đường Hoa Nguyệt luôn ở đây, bọn trẻ vừa sinh được mấy tháng, liên ngủ cùng với cô ở đây nhưng
Bây giờ Hoắc Anh Tuấn ở lại, tình cảnh liền lúng túng hai thằng nhỏ liền gọi “bố” đều kỳ quá không gọi được đương nhiên cũng không thể nào mà cùng gối cùng giường với anh mà Thi Tịnh sáu tuổi rồi sắp đi học rồi ngủ cùng với Hoắc Anh Tuấn cũng hình không được.
Cho nên cuối cùng, lại chỉ còn lại Đường Hoa Nguyệt.
Có thể cho dù giữa hai người đã từng xảy ra quan hệ thân mật hơn, Đường Hoa Nguyệt cũng vẫn không muốn Hoắc Anh Tuấn vào phòng mình ngủ.
Như vậy thật giống như là thể hiện mình đã chấp nhận cái gì rồi chứ.
Đường Hoa Nguyệt không nói một lời nào ôm lấy áo mũ ôm ra chăn gối đặt ở bên ngoài phòng ngủ chính trên chiếc sô pha phòng khách, vừa dài vừa rộng là đủ cho Hoắc Anh Tuấn ngủ rồi.
Hoắc Anh Tuấn đi theo sau cô, liếc nhìn động tác của cô miệng giật giật nhưng cuối cùng không nói ra chỉ là tầm mắt nhìn toàn bộ thiết kế và kết cấu của phòng khách nhỏ.
Ngày đó, ba đứa trẻ mệt ngủ ngất ngư, rất nhanh liền dỗ ngủ rồi, không khí giữa hai người có chút vi diệu.
Hoắc Anh Tuấn tìm đề tài nói “Sau khi bọn em đến Mỹ, vẫn luôn sống ở đây sao?”
Đường Hoa Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ sát đấy nhìn ra ngoài ánh sao lấp lánh, lắc đầu “Làm sao có thể, ồ đúng anh không biết em và anh em lúc mới qua dây sống những ngày như thế đâu… không có tiền không có thế, làm sao có thể sống được ở đây chứ?”
Cô cười yếu ớt một tiếng thật giống như những ký ức ảm đạm kia có thể trở thành một huân chương đeo trên người cô bây giờ cũng có thể nhẹ nhàng đề cập như mây gió.
Nghe đến đây Hoắc Anh Tuấn vô cùng xấu hổ cúi thấp đầu xuống, anh rõ ràng chỉ muốn tìm hiểu Đường Hoa Nguyệt sống những tháng ngày không có anh, không ngờ câu trả lời cuối cùng vãn là đâm lao về phía mình.