Chương 540
Cô đột nhiên cảm thấy… chú chó này hình như đang thay Hoắc Anh Tuấn thể hiện ra thái độ xấu hổ và ngại ngùng.
Vô cùng khó xử, Đường Hoa Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, hai người cùng nhau đi xuống dưới.
Đường Hoa Nguyệt lúng túng vén tóc ra sau tai, cô hơi miễn cưỡng xoa đầu chú chó nhỏ, cô cũng không còn cách nào khác. Chỉ trách chú chó nhỏ quá đáng yêu khiến cho cô yêu quý ngay lập tức.
Hai người bước ra khỏi cửa biệt thự, khinh khí cầu cũng vừa mới hạ cánh, bãi biển trước biệt thự vang lên tiếng ồn ào.
Đường Hoa Nguyệt cảm thấy một luồng nhiệt vô hình phả thằng vào mặt cô, không khí trước mặt dường như biến dạng, đó là hơi nóng từ khinh khí cầu.
Chú chó nhỏ màu trắng cảm thấy hứng thú, sủa gâu gâu vài tiếng, vài người nhân viên từ trên khinh khí cầu bước xuống, cung kính mời Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn bước lên khinh khí cầu.
Hoắc Anh Tuấn dường như cũng bị nhiễm bởi chú chó nhỏ, nụ cười trên mặt cùng lộ ra vẻ mê mẩn như đứa trẻ: “Hoa Nguyệt, anh đưa em lên khinh khí cầu ngồi nhé.”
Bốn nhân viên vội vàng làm công việc của mình, họ bơm quả bóng bay từ từ căng lên cho đến khi nó to tròn hết sức.
Vài phút sau, cảm giác nhẹ nhàng không trọng lượng kéo đến, khinh khí chậm rãi bay lên không trung đón lấy cảnh bình minh lộng lẫy.
Hoắc Anh Tuấn đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi mới đến đây, nhiệt độ trên cao thấp hơn dưới mặt đấy rất nhiều, vì thế anh còn đặc biệt chuẩn bị áo khoác bông cho Đường Hoa Nguyệt.
“Em biết không, trong một ngày chỉ có lúc mặt trời ló dạng hoặc trước khi hoàng hôn buông xuống mới thích hợp để ngồi khinh khí cầu đấy. Bởi vì lúc ấy gió rất êm và dòng khí cũng rất ổn định”
Đường Hoa Nguyệt khẽ cười, vẻ mặt của cô cũng trở nên thoải mái hơn khi được trải nghiệm những điều mới mẻ. Cô trêu chọc
Không trêu cọc anh nữa, Đường Hoa Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nói: “Cảnh bình mình cũng đẹp thật đấy, được ngồi trên khinh khí cầu ngắm cảnh cũng là cơ hội hiếm có. Cảm ơn anh nhiều nhé”
Hoắc Anh Tuấn ngây người, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, anh nhất thời quên mất phải trả lời cô thế nào, dường như tâm hồn anh đều nguyện trao cho cô gái xinh đẹp trước mặt.
Đường Hoa Nguyệt cũng không để ý đến phản ứng của Hoäc Anh Tuấn, cô chống hai tay lên rồi ngắm nhìn mòng biển tự do bay lượn trên bầu trời, cô ngửi mùi không khí trong lành độc nhất vô nhị trên đại dương. Cô đột nhiên cảm thấy nửa cuộc đời trước đây của cô cũng giống như khinh khí cầu vậy.
Không có bánh lái, dù muốn đi đến đâu cũng chỉ có thể thuận theo gió trời. Gió có thể đưa cô đến bất cứ nơi nào, nhưng cũng có thể khiến cô sụp đổ và bóp nghẹt cô bất cứ nơi đâu chỉ trong tích tắc.
Có thể trước đây Hoắc Anh Tuấn chính là gió đưa cô bay lên trời xanh, cánh tay hoá thành áng mây che nắng che mưa, quyết định vận mệnh và phương hướng của cô.
Có thể cô không nên tàn nhãn như thế, dù sao đây cũng là một điều đến một cách tự do.
Là do cô trước đây quá yếu đuối, cô yếu đuối đến mức không thể nào cùng Hoắc Anh Tuấn bay lên trời cao, chỉ có thể ở chỗ cũ chấp nhận số phận.
May mắn thay sau này cô cũng dần dần hiểu ra những nguyên tắc này.
Cô hiểu rồi, vì thế cô cũng sẽ không bao giờ giao phó cả cuộc đời mình vào tay một người đàn ông nữa.