Chương 546
Nghe đến đây, Hoắc Anh Tuấn nở nụ cười ngốc nghếch anh nhìn chăm chằm Đường Hoa Nguyệt, cảm xúc mãnh liệt ấy khiến Đường Hoa Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ.
Anh không ngừng lặp lại: “Thật tốt… Hoa Nguyệt, thật tốt khi người đó là em. Cảm ơn em…Em không biết anh cảm kích đến mức nào đâu, nếu như anh biết đó là em sớm hơn một chút thì tốt rồi…”
Đường Hoa Nguyệt cảm thấy mấy lời cảm ơn này có hơi ngượng ngùng, với cô đó chỉ là chuyện thấy khó thì giúp đỡ, không ngờ lại có một người bị nhốt trong thang máy suýt chết ngạt. Thật là đáng thương.
Cô không hề biết sự trùng hợp này có ý nghĩa quan trọng thế nào với Hoắc Anh Tuấn. Hôm đó trong bóng tối có một bàn tay luôn nắm chặt lấy tay anh, còn khẽ an ủi anh, và đó đã trở thành ánh sáng mạnh mẽ trong cuộc đời Hoắc Anh Tuấn.
Nếu không phải hôm đó anh gặp được Đường Hoa Nguyệt, không chừng cuộc đời của anh sẽ kết thúc ở đó.
Đường Hoa Nguyệt là vị cứu tinh của anh.
Hoắc Anh Tuấn kích dộng đến mức hơi thở gấp gáp, giống như một đứa trẻ phát hiện ra báu vật có một không hai, nụ cười trên gương mặt tươi tắn. Chỉ cần nghĩ đến việc người đã cho anh sinh mạng thứ hai không phải ai khác mà là Đường Hoa Nguyệt, trái tim của anh trở nên rung động, giống như quả bóng bay bơm bằng khí hydro vậy, chỉ cần thả tay ra nó sẽ bay lên bầu trời.
Cái gai luôn đâm lấy tim anh cuối cùng cũng âm thâm biến mất, nó hoá thành tình với với Đường Hoa Nguyệt, đốt cháy lồng ngực anh.
“Mau đi thôi, đám trẻ chắc ngủ dậy rồi. Mấy ngày rồi em khong ở nhà, chắc chúng đều đang muốn gặp em lắm”
Hoắc Anh Tuấn cười rạng rỡ, gật đầu với Đường Hoa Nguyệt rồi khởi động xe.
Đường Hoa Nguyệt cúi đầu xuống nhìn, vẻ mặt
Khi hai người trở về biệt thự, ba đứa nhóc đều đã ngủ dậy rồi. Chúng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hoắc Anh Tuấn, rồi vội vàng chạy tới nhào vào lòng Hoäc Anh Tuấn. Niềm vui của bọn trẻ khiến Hoắc Anh Tuấn vui mừng khôn xiết.
Đường Hoa Nguyệt lấy chú cùn từ trong túi ra đưa đến trước mặt bọn trẻ: “Các con có muốn xem bố tặng cho chúng †a thứ gì không nào?”
Ba đứa trẻ bị thu hút về phía mẹ, ngây người ra một chút rồi đồng loạt thốt lên đây sung sướng “wow”.
“Là một chú chó! Một chú chó bé xinh! Chú chó đáng yêu quái”
Thi Tịnh vội vàng chạy tới vừa ôm vừa hôn chú chó nhỏ.
Chú chỏ dường như cũng cảm nhận được sự yêu thích của mọi người, cũng vui mừng sủa vài tiếng khiến cho đám trẻ thích thú cười ồ lên.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cảnh tượng trước mắt, anh cảm thấy hai từ “hạnh phúc” dùng để miêu tả khoảnh khắc này là hợp lý nhất. Vừa rồi khi Đường Hoa Nguyệt nói chuyện với đám trẻ còn gọi anh là “bố”.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Đường Hoa Nguyệt công nhận thân phận của anh trước mặt đám trẻ. Điều này không phải có nghĩa là điểm số của anhtrong trái tim của Đường Hoa Nguyệt cao hơn một chút rồi sao?
Hoắc Anh Tuấn ôm trái tim đang đập thình thịch của mình, anh cảm thấy bây giờ mình quá hạnh phúc, trên thế giới này không còn điều gì tốt đẹp hơn.
Đường Hoa Nguyệt đưa chú chó cho đám trẻ, cô có chút mệt mỏi bước lên nhà. Lúc này Hoắc Anh Tuấn lấy lại bình tĩnh, vội vàng đi theo cô với ánh mắt háo hức.