Chương 66: Sẽ thật tốt nếu cô chưa bao giờ gặp Hoắc Anh Tuấn
Đường Hoa Nguyệt rời đi, Hoắc Anh Tuấn cũng không ngăn lại.
Trán người đàn ông nổi gân xanh, anh siết chặt lòng bàn tay, xương ngón tay lộ ra màu trắng bệch, bỗng nhiên, anh đóng sầm cửa xe lại.
Đường Hoa Nguyệt, người đàn bà ngu xuẩn chết tiệt này!
Nhưng khi nghĩ đến sự hận thù trong mắt cô, anh không thể kiêm chế được tức giận, đành gọi điện thoại cho Cố Minh Thịnh: “Em gái của Đường Hoa Nguyệt đã xảy ra chuyện. Con ngốc Đường Hoa Nguyệt đó vẫn nghi ngờ là tôi làm. Cậu giúp tôi chứng minh tôi trong sạch đi, còn cái tên hung thủ kia — tôi muốn nó phải chết!”
Bầu không khí bên ngoài đồn cảnh sát không được tốt lắm, tình hình bên trong đồn cảnh sát cũng chẳng ấm êm mấy.
Gã nghi phạm vừa mới khai báo xong, nhưng gã lại lưỡng lự không nói rõ mình đã thả xác ở vùng biển nào, cụ thể là dùng cái gì để bọc lại, là vali hay túi plastic cũng không.
Đối mặt với cách tiếp cận tàn nhẫn và mất nhân tính của gã, sự kiên nhẫn của thẩm vấn viên đã đạt đến giới hạn, chưa kể rằng gã nghi phạm còn không hề có chút hối cải, điều đó càng khiến cho anh ta tức đến nghiến răng.
“Được rồi, anh có thể không nói. Chờ khi mở ra phiên tòa, anh sẽ biết cái gì gọi là tội chông tội!”
“Tôi có phải không nói đâu” Gã nghi phạm giật giật còng trên tay: “Tôi đã chặt xác người thành nhiều phần, mấy người chắc chắn là phán tôi tử hình rồi. Tội chồng tội thì có sao, chỉ là tôi có một yêu cầu nho nhỏ, chỉ cần mấy người đồng ý, tôi sẽ khai ra tất cả. “
Viên cảnh sát nói: “Anh còn muốn làm gì nữa?”
“Thế nào, tôi chỉ muốn gọi cho mẹ tôi thôi. Tôi có thể trả lời câu hỏi của mấy anh trước, sau đó gọi điện thoại cũng được”
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, một trong số họ hỏi: “Nạn nhân ở đâu?”
Gã nghi phạm cũng không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi mà rất thành thật trả lời.
“Ở vùng biển phía Hà Nội phố, tôi trực tiếp ném thi thể xuống biển, tôi cũng không có nói dối anh làm gì.
Viên cảnh sát vỗ mạnh xuống bàn, suýt nữa xông lên đánh gã, chuyện này quá man rợ!
Biển vốn nhiều cá như vậy, chỉ cần chưa đến vài ngày là có thể rỉa sạch thi thể rồi!
Gã nghi phạm nhìn chằm chằm viên cảnh sát xin điện thoại, nhưng viên cảnh sát cũng không thất hứa, sau khi triển khai cho người đi trục vớt xác, anh ta đưa điện thoại cho gã nghi phạm, theo dõi gã gọi điện cho người mẹ già.
“Mẹ ơi.” Gã nghi phạm tùy tiện hỏi han hai câu, đôi mắt gã có hơi ươn ướt: “Mẹ ơi, công việc của con ở đây tương đối xa nên con chỉ có thể gửi thư thôi. Nếu mẹ nhớ con thì cứ viết thư cho con nhé.
Vâng, con sẽ tự lo cho mình được mà. Chờ con kiếm được nhiều tiên, con sẽ đưa hết cho mẹ nhé, bảo đảm nửa đời còn lại của mẹ không cần phải lo gì nữa cả, một mình mẹ cũng có thể sống thật tốt”
Có lẽ không lâu nữa sẽ có người cho bà thật nhiều tiền.
Dù sao gã cũng đã “xử lý” người xong rồi, còn lời hứa hẹn của người kia, nhất định sẽ cho gã…
Sau khi cảnh sát bắt giữ được tên tội phạm, họ bắt đầu khám nghiệm thi thể Đường Uyển Dư trên quy mô lớn.
Đường Hoa Nguyệt gọi điện thoại cho bố Đường, biết được ông ấy vẫn đang ở trong khu nhà trọ nên lập tức kêu xe trở về.
Trên đường đi, tay. cô vẫn nắm chặt điện thoại, cô ngơ ngác nhìn những dòng thông tin trong danh sách ghi chú, nhưng bệnh của cô lại đau đến mức sắc mặt trắng bệch, đến thở cũng không dám thở mạnh Tài xế taxi sợ giây tiếp theo cô sẽ ngất đi nên có chút lo lắng hỏi: “Cô gái à, cô có phải đang khó chịu không, có cần tôi đưa cô đi
Đường Hoa Nguyệt lắc đầu cảm ơn.
Loại đau đớn này cô đã quá quen thuộc rồi, rồi cũng rất nhanh sẽ qua thôi.
Nhưng bây giờ trái tim lại rất đau, đau đến không thở nổi.
Nói Uyển Dư của bọn họ bị người… Đường Hoa Nguyệt mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy hô hấp như bị băng tuyết bao phủ, trên người như bị cắt ra đến máu me đầm đìa.
Uyển Dư của cô, vốn là một đứa em gái lanh lợi lại hiểu chuyện, tính tình con.bé không hề có chút nào kiêu căng hống hách.
Con bé cũng không làm cho người ta lo lắng bao giờ, còn có cả một tương lai xán lạn như vậy, nhưng vì cái gì! Vì cái gì mà ông trời cũng không buông tha cho nó, không muốn bảo vệ cho nó?
Đối mặt với một tên sát nhân hung ác tàn nhãn như vậy, Uyển Dư của cô lúc đó đã sợ hãi và tuyệt vọng biết bao nhiêu…
Đường Hoa Nguyệt ôm điện thoại vào trong ngực, cúi gập người xuống, cô cản chặt mu bàn †ay của mình.
Đứng ở ngoài cửa nhà trọ, cô vỗ võ khuôn mặt cứng nhắc của mình rồi mới bước vào.
Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy bố Đường đang ngồi cúi đầu trên ghế sô pha.
Cửa bị đóng lại, Đường Hoa Nguyệt gọi nhỏ: “Bế”
“Hoa Nguyệt về rồi à con…” Bố Đường ngẩng đầu nhìn Đường Hoa Nguyệt, giọng nói của ông như chết lặng, hình như vừa mới khóc: “Vừa rồi cảnh sát gọi điện thoại cho bố nói là… Nói Uyển Dư đã xảy ra chuyện, còn nói con đã biết chuyện này rồi, cái này, việc này không phải đúng không con?”
Trong giọng nói của bố Đường còn mang theo một chút cầu mong hèn mọn, nhất là cặp mắt của ông, nó cất giấu quá nhiều van xin, hy vọng có được câu trả lời dứt khoát từ Đường Hoa Nguyệt.
Lập tức hai mắt Đường Hoa Nguyệt đỏ hoe, hai con mắt đỏ hết vòng này đến vòng khác, giọng nói nghẹn ngào: “Bố…”
Bố Đường thấy vậy thì hơi giật mình, tia sáng duy nhất còn sót lại trong mắt ông dần dần mờ đi.
Bờ vai ông rũ xuống, đầu đã bạc phơ rất nhiều so với hồi trước.
“Uyển Dư, Uyển Dư vẫn còn rất trẻ.’ Ông khóc không thành tiếng, hai tay ôm mặt, vẫn cứ liên tục lặp lại một câu: “Con bé vẫn còn trẻ mà…”
Phải, em gái cô vẫn còn rất trẻ…
Hai mắt Đường Hoa Nguyệt tràn đây đau đớn, cô chịu đựng cơn đau thấu xương từ bàn chân, bước tới ôm lấy ông, sau đó chậm rãi quỳ xuống.
Bố Đường chưa bao giờ dám bộc lộ vẻ yếu đuối trước mặt Đường Hoa Nguyệt, cho dù là sóng gió nhà họ Đường phá sản, hay là xoay sở tiền trị liệu cho vợ mà bị người cười nhạo bị người nhục mạ, hoặc là lúc ông bị người đánh, chưa kể lúc Đường Hàn Khiết đi tù, trong mắt Đường Hoa Nguyệt ông vẫn là một người bố kiên cường vĩ đại nhất.
Nhưng lần này, ông lại khóc đến đau khổ tột cùng.
“Tôi đã làm sai cái gì, trước kia tôi quyên tiền làm từ thiện, hiện tại tôi cũng không hại người, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, vì sao phải đối xử với con tôi như vậy, Uyển Dư của tôi đã làm sai điều gì hả…”
Hồi trước, hằng năm nhà họ Đường đều quyên rất nhiều tiền làm từ thiện như vậy, mười năm như một, chưa bao giờ mong được báo ơn.
Cho dù nhà họ Đường phá sản, ông cũng không nghĩ tới việc tạo dựng sự nghiệp lại một lần nữa, ông chỉ thầm mong người một nhà có thể bình an, hạnh phúc như vậy là đủ rồi.
Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này?