Chương 81: K
Năm năm sau, sân bay quốc tế Hà Nội.
Tất cả các màn hình lớn nhỏ trong sân bay đều đang cuộn lên để chiếu một tin tức quan trọng.
Nhà thiết kế trò chơi hàng đầu thế giới, siêu cấp cao thủ K người đã tự mình làm đảo lộn toàn cảnh trò chơi của thế giới.
Anh ấy đã về nước! Hôm nay sẽ đến Hà Nội!
Đám đông náo nhiệt trong sảnh chờ đều bàn luận về sự giàu có sung túc của vị “K” trẻ tuổi này, hi vọng bản thân có thể may mắn nhìn thấy bộ mặt thật của anh ấy.
Cùng lúc đó, ở lối ra quốc tế còn có một dãy phong cảnh cực kỳ đẹp, thu hút sự chú ý của mọi người.
Đường Hoa Nguyệt mặc một chiếc áo khoác Oversize màu xám, chiếc váy đen xẻ hông cao tôn lên đường cong hoàn hảo, đôi chân hoàn mỹ thấp thoáng bước đi như người mẫu, nhìn lên trên, một bộ siêu đen che gần hết khuôn mặt cô, mái tóc xoăn như tảo biển dài tới thắt lưng cùng với đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, thật quyến rũ khó ai có thể sánh bằng.
Ngoài ra, theo sau cô còn có ba cục cưng nhỏ mặc bộ đồ theo phong cách thời đại học của Burberry Anh Quốc đang cố gắng bước đôi chân ngắn để theo kịp cô.
Ba anh em từ lâu đã rất ngạc nhiên trước những ánh mắt ghen ty như vậy, Đường Nhược Thi hơi nghiêng đầu, ưỡn ngực nói với Đường Hoa Nguyệt: “Mẹ ơi, ở đây nóng quá, con muốn ăn kem!”
Cùng lúc đó.
“Tổng giám đốc Hoắc, người của chúng tôi đã chờ ba tiếng ở chỗ xuất cảnh, vẫn chưa thấy người nào là vị K thần bí kia, anh đừng sốt ruột”
Hoắc Anh Tuấn đen từ đầu tới chân bước xuống xe, chân bước đài như diều gặp gió, Tào Văn Thành đi theo báo cáo.
Hoắc Anh Tuấn liếc Tào Văn Thành một cái: “Anh có biết K trông như thế nào không?”
“Ừm, anh ta chưa bao giờ xuất hiện, cho nên…” Tào Văn Thành gãi gãi đầu.
“Vậy mà còn nói câu ngu ngốc như vậy.” Hoắc Anh Tuấn cởi hai cúc áo khoác, ngắt lời anh ta, trong lời nói có vẻ tự tin không ai sánh nổi “Chúng ta thuê người của GS, chưa bao giờ là sớm để dựa vào.”
Tào Văn Thành nghiêm nghị gật đầu, tầm mắt không ngừng nhìn vào người đàn ông bên cạnh, mấy năm nay, tổng giám đốc Hoắc gầy đi không ít, khí thế ngày càng không giận mà uy.
Hiện tại phòng kế hoạch trò chơi là bộ phận quan trọng nhất của tập đoàn GS, hàng ngày phải chịu sự áp lực cao của Hoắc Anh Tuấn với tư cách là tổng giám đốc điều hành.
Chỉ cần hôm nay có thể mời thành công anh “K” đến công ty của bọn họ, đoán chừng tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
“Tổng giám đốc Hoắc nói đúng, chỉ là tôi nghe nói tổng giám đốc Lục cũng quan tâm tới ngài K, có thể lúc này sắp đến sân bay rồi…”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, Lục Xuyên Mạn? Ôi, bây giờ lại mơ tưởng đến cướp người với anh sao, thật đúng là âm hồn không tiêu tán.
Hoắc Anh Tuấn nhìn một cách khinh thường: “Anh ta cũng xứng được so sánh với GS sao?”
“Đương nhiên, đương nhiên không phải” Tào Văn Thành bị ánh mắt của anh làm cho đổ mồ hôi lạnh: “Kinh doanh trò chơi ở trong nước, không ai có thể so sánh với tổng giám đốc
Lời này đúng là sự thật, có thể nói Hoắc Anh Tuấn chính là thiên tài về phương diện này.
Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ, bước đi càng nhanh hơn.
Tào Văn Thành không khỏi có chút cảm khái, Lục Xuyên Mạn kia cũng thật lợi hại, sau khi người vợ bỏ đi từ mấy năm trước, công ty của Lục Xuyên Mạn ngày càng phát triển, còn chuyên tấn công những lĩnh vực mà GS liên quan đến, có thể thấy là đặc biệt chống lại tổng giám đốc Hoắc.
Chỉ trong vòng bốn năm năm đã xây dựng nên một đế chế kinh doanh khổng lồ, tuy rằng vẫn còn khoảng cách chênh lệch với GS nhưng năng lực cạnh tranh thì chắc chắn không thể xem thường, sau lưng nhất định có cao nhân giúp đỡ.
Đi vào nhà ga, Hoắc Anh Tuấn xem thông tin, một chuyến bay trở về từ Los Angeles đã hạ cánh nửa tiếng trước, tim anh chùng xuống, quay người lại muốn gọi người tiếp ứng, đột nhiên có một người phụ nữ vụt qua anh.
Trong phút chốc, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trái tim trong ngực mình đập một cách dữ dội, sau nửa giây sửng sốt anh lập tức đuổi theo như một cơn gió.
Là cô ấy… anh tuyệt đối không nhìn nhầm!
Dáng người cao lớn của Hoắc Anh Tuấn bước nhanh xuyên qua đám người, ánh mắt khóa chặt vào hình bóng người đó.
Trong lúc không chú ý, đùi anh va phải một thứ gì đó cái “tầm”, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy lạnh sống lưng.
Anh lơ đãng trong chốc lát, cúi đầu mặt ủ rũ, phát hiện đó là một cậu bé cao tới đùi, trên tay còn cầm hai cây kem ốc quế màu socola, lúc này phía trên đũng quần của anh đã ướt sũng.
“Chú à, sao chú lớn như vậy mà đi không nhìn đường vậy? Đây là kem cháu mua cho em gái và mẹ cháu, đều bị chú làm rớt hết rồi!” Đường Cận Khánh mặt không chút sợ hãi đối mặt với cơn giông tố sắp đến, lên án trước.
Lần đầu tiên Hoắc Anh Tuấn cảm thấy mất mặt như vậy ở nơi công cộng, nhất thời không biết nên tức giận hay xin lỗi trước.
La Cơ Vị Y ở phía sau trơ mắt nhìn giám đốc Hoắc nhà mình bị một thằng nhóc úp cây kem lên người, sợ gần chết, liền vội vàng đuổi theo, có thể thấy khuôn mặt sững sờ của cậu nhóc kia, ánh mắt ngó tới ngó lui giám đốc Hoắc và cậu nhóc: “Chẳng lẽ người giống nhau đều có bộ dạng đẹp đẽ như vậy sao…”
“La Cơ Vị Y, đền bù cho cậu nhóc ấy” Hoắc Anh Tuấn mặt tái nhợt nói, cởi.áo khoác khoác lên cánh tay che đi vết bẩn trên quần.
Lại sải bước đuổi theo, trong vòng vài bước, người phụ nữ mặc đồ vest kia chỉ còn cách anh vài gang tay.
“Đường Hoa Nguyệt!” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nói ra cái tên này, bàn tay to lớn nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của người phụ nữ, dùng sức kéo đối phương quay lại.