Chương 88: Chính thức đối đầu
Động tác của Hoắc Anh Tuấn dừng lại, anh không kịp phản ứng lại trước tình huống đột ngột này. Anh cau mày nhìn vào tâm điểm của sự chú ý lúc này, số 65 là một người đàn ông lạ mặt, lông mày rậm, vóc người cao lớn, hẳn là người của công ty Tân Á mà La Cơ Vị Y vừa nhắc tới.
Ngôi bên tay phải người đàn ông là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, lúc cô ta nghiêng đầu nói chuyện có thể thấy dáng người đầy đặn gợi cảm, cô ta là con lai.
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày có chút kinh ngạc, bởi vì anh biết người phụ nữ này, thiên kim công chúa xuất thân từ một gia tộc lâu đời rất giàu có ở Châu u, sao bây giờ lại có thể ngồi bên cạnh người đàn ông này một cách thân mật như vậy…
Hoắc Anh Tuấn hiểu, xem ra nhà Tân Á này quả thực không tâm thường, nhưng anh và các thế lực nước ngoài từ trước đền giờ không hề tranh chấp ân oán tình thù gì, nước sông không phạm nước giếng, tại sao đột nhiên lại muốn tranh đoạt với anh?
Hoắc Anh Tuấn chuẩn bị đấu giá một lần nữa!
Sau đó, khi ánh mắt anh chạm vào thứ gì đó, anh đột nhiên dừng lại.
Khi Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy nửa khuôn mặt, bờ vai và cổ lộ ra của người phụ nữ mặc chiếc váy màu bạc nhạt, anh vô cùng kinh ngạc, như có thứ gì đó cướp đi lý trí của anh trong tích tắc.
Ngay khi Hoắc Anh Tuấn phân tâm, cuộc đấu giá đã kết thúc, bởi vì không có ai đưa ra mức giá cao hơn.
Công nghệ của tập đoàn Đường Khuyết đã được Tân Á mua lại với giá cao ngất ngưởng hơn một nghìn tỷ đồng.
Thấy việc lớn đã thành Đường Hoa Nguyệt hở phào nhẹ nhõm.
Việc thứ hai cần phải giải quyết hôm nay chính là người đàn ông tai to mặt lớn mặc mặc đồ tây đi giày da sau lưng cô.
Đó là người duy nhất giúp cô có thể tìm ra manh mối về việc công ty của cha cô bị phá sản.
Hôm nay, nhất định cô phải moi ra được thứ gì đó từ miệng anh tai Trong nháy mắt, người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy, Đường Hoa Nguyệt lập tức nghiêng người chào hỏi Tần Dương, sau đó cúi người cùng người đàn ông đó rời đi.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Tần Dương đẹp trai anh tuấn và mỹ nhân lai gợi cảm bên cạnh, không ai chú ý đến Đường Hoa Nguyệt đang cẩn thận di chuyển qua đám đông.
Duy chỉ có Hoắc Anh Tuấn ở trên tâng hai là đang nhìn chăm chằm bóng dáng người phụ nữ ấy.
Khoảnh khắc đó, đầu của Hoắc Anh Tuấn cảm giác như bị chấn động mạnh mẽ, không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác, trong lòng anh chỉ có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại: “Bắt lấy cô, mang cô trở về!”
Đường Hoa Nguyệt xách váy bước tới cửa phòng đấu giá, Hoắc Anh Tuấn đang ở tầng hai.
Ưu điểm của tầng hai chính là tầm nhìn tốt, nhưng nhược điểm là xa!
Khi Đường Hoa Nguyệt đi đến lối vào của phòng đấu giá, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng hét sau lưng.
Hoắc Anh Tuấn nhảy xuống từ tầng hai.
“Tổng giám đốc Hoắc!” La Cơ Vị Y bị dọa sợ hét lên!
La Cơ Vị Y nhìn thấy dáng người cao lớn của Hoắc Anh Tuấn đang nhanh chóng tách đám người đông đúc rời khỏi buổi tiệc.
Hoắc Anh Tuấn đuổi theo đến tận bãi đậu xe, rồi lại ngơ ngác nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.
Ngực Hoắc Anh Tuấn phập phồng thở kịch liệt, anh cáu kinh nhắm mắt lại, đá mạnh vào cây cột bên cạnh.
“Tổng giám đốc Hoắc!” La Cơ Vị Y theo sau thở dốc: “Chân của anh!
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, mắt cá chân
Đường Hỏa Nguyệt đi theo người đàn ông đó suốt từ B1 đến B2, nhìn hắn ta dần dần đến gần địa điểm cô đã định, Đường Hoa Nguyệt vỗ tay, bốn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen lập tức lao ra từ một chiếc xe đen không mấy nổi bật bên đường, ép người đàn ông vào xe.
Bạch Sang sợ tè ra quần, vốn dĩ là không nghĩ đến sẽ bị bắt cóc đột ngột như vậy, hắn tham sống sợ chết, bị trói vào ghế sau xe bật khóc “Các vị đại ca, các vị là muốn cướp tiền hay đến báo.
thù? Tôi có Tiền! Cái tôi có chính là tiền! Các anh muốn bao nhiêu thì hấy nói ra đừng ngại … Cầu xin các anh giơ cao đánh khẽ, tôi trên có già dưới có trẻ cần phải chăm lo phụng dưỡng! Hu hu hu hu…”
Đường Hoa Nguyệt cười chế nhạo, mở cửa xe, thả một xấp ảnh xuống, nhìn thoáng qua Bạch Sang thậm chí còn đang không dám thở mạnh, đó là bằng chứng,cho mọi hành vi tham ô, hối lộ mà hắn đã làm ! Hản sợ tới mức lưng ướt đẫm mồ hôi… Rốt cuộc bọn họ là ai ?
Đường Hoa Nguyệt cười khẽ: ” Tổng giám đốc Bạch, đắc tội rồi, thật sự là lịch trình của ngài quá bận rộn, quá khó mời. Tôi chỉ có thể ra tay như này là phương án tốt nhất thôi.”
Nói xong, cô tỏ vẻ bất mãn nhìn mấy người đàn ông to lớn bên cạnh: “Tổng giám đốc Bạch là khách, sao các anh có thể lỗ mãng như vậy chứ?”
Bạch Sang được buông ra, vẫn cuộn mình trong góc run rẩy: ” Cô là ai, cô muốn thế nào thì cứ nói trực tiếp cho tôi biết!”
Đường Hoa Nguyệt nheo mắt, nói thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Bạch có quan hệ không †ồi với Công nghệ tập-đoàn Đường Khuyết nhỉ 2 Theo tôi biết, việc nhà họ Đường phá sản không phải hoàn toàn là do kiríh doanh thua lỗ, mà là có người cố tình làm vậy”
Bạch Sang không ngờ đối phương lại lôi chuyện cũ này ra nói ! Chả trách bọn họ có thể phanh phui lại những chuyện mà hắn đã làm, nhưng lại không thể tìm ra sự thật về vụ phá sản của nhà họ Đường năm đó… Những việc đã làm năm đó quả thật quá hoàn mỹ không có sơ hởi Hắn nói hươu nói vượn mấy câu hòng lừa cô, Đường Hoa Nguyệt không thể kiên nhẫn nữa, trực tiếp lấy ra một bức ảnh cả gia đình của Bạch Sang, lạnh lùng nói: “Tuy rằng Giám đốc Bạch là người phong lưu, nhưng lại có vẻ rất thân thiết với con trai duy nhất của mình nhỉ… Ngài nói xem, Nếu cha cậu ấy gặp phải chút rắc rối vấn đề về tài chính, liệu cậu ấy có phải sẽ trải qua một tuổi thơ khốn khó không? “
Sau khi bị đối phương nói nhẹ ra lời đe dọa chí mạng, Bạch Sang mồ hôi nhễ nhại, đương nhiên hắn-không muốn bỏ mình để bảo vệ cho những người đó, nhưng cũng không dám đắc tội với bọn họ! Sau vài lần đắn đo cân nhắc , hắn nghiến răng đưa ra quyết định.
“Được rồi! Tôi có thể nói, nhưng cô phải đảm bảo rằng sau khi tôi nói ra, tôi sẽ được bình an vô sựt”
Đường Hoa Nguyệt nghiêng đầu: ” Theo ý của ngài.”