Chương 92: Giám đốc Hoắc tham dự cuộc họp ký kết của K
Hoắc Cao Lãng xoa xoa ngón tay không nhận, ngược lại vươn tay cầm lấy chai nước khoáng nói “Không cân đâu, cám ơn.”
Người đàn ông không nói gì , khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu uống cạn ly rượu, nhưng đôi mắt không hề rời khỏi Hoắc Cao Lãng .
Hoắc Cao Lãng cảm thấy không thoải mái, lắng lặng chống tay lên xe lăn, giả bộ muốn đi vệ sinh để rời đi “Tôi đi trước đây”
Người đàn ông nhướng mày: “Có cân tôi đưa cậu đi không?”
Hoắc Cao Lãng không có kinh nghiệm giao tiếp với mọi người, lúc này không biết nói gì nữa, may mà bác sĩ tâm lý của cậu ấy là Dư Cơ Uyển chạy đến đúng lúc, đứng trước mặt cậu ấy chắn tâm nhìn của người đàn ông kia. Cô ta cười nói “Không sao, để tôi giúp cậu ta là được rồi’ Vừa dứt lời, Dư Cơ Uyển đẩy lưng xe của Hoắc Cao Lãng xoay người rời đi.
Nụ cười nơi khóe miệng người đàn ông dần tắt, anh ta vươn tay đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt híp lại nhìn bóng lưng Hoắc Cao Lãng, trong mắt hiện lên tia xúc động.
Vì hứa với em trai nên hôm nay Hoắc Anh Tuấn mới đến, ngồi nửa tiếng liền đuổi hết những người tới gân anh, anh có chút buôn chán, định nói với nó rằng anh sẽ về.
Anh đứng dậy chỉnh lại áo khoác, đột nhiên một người phục vụ đi tới với một phong thư nói: “Anh Hoắc, cái này vừa được đưa đến, có ghi là gửi cho anh”
Hoắc Tư Noãn cau mày cầm lấy phong thư, là ai gửi thứ này đến tận đây cho anh?
Sau khi đuổi người phục vụ đi, Hoắc Anh Tuấn xé phong thư ra, trong đó có một tấm bìa cứng màu vàng ấm áp, bên trên đó có viết một địa chỉ cùng với lời nhắn “Trong vòng một tiếng phải đến, sẽ tìm được báu vật “
Ồ, lừa trẻ con ba tuổi chắc?
Hoắc Anh Tuấn muốn vứt nó đi, nhưng trong đầu lại lóe lên một vài ý nghĩ, bàn tay lại cứng rắn buông xuống, cẩn thận đọc lại từng chữ một.
Nét chữ này … rất quen thuộc, anh phải thừa nhận, đây là chữ viết tay của Đường Hoa Nguyệt!
Ánh mắt anh đảo qua nhìn lại tấm thiệp mấy lần vẫn chưa đoán ra được rốt cuộc có chuyện gì.
Nét mực còn chưa khô hẳn, chắc hôm nay mới được viết.
Có thể là trò đùa của cô, hoặc cũng có thể…
cô gặp phải nguy hiểm nào đó. Dù thế nào thì anh cũng phải đi.
Anh lập tức lấy điện thoại di động
Buổi tối gió nhẹ mát mẻ, mặt trời đã lặn, ba anh em nhà họ Đường thoải mái ngôi trên xích đu trong sân ăn kem.
Một chấm đỏ trên điện thoại di động của cậu bé Cận Minh đang nhấp nháy di chuyển, cô bé Vân Thi kêu lên “wow”, “Các anh thật lợi hại, nhanh như vậy mà đã lừa được ông chú xấu xa!”
Cận Minh chịu trách nhiệm gửi địa chỉ cho chú xấu xa còn Cận Khánh lừa mẹ mình viết một tấm thiệp. Đó là một sự kết hợp hoàn hảo! “
Hai anh em tự hào đứng dậy, sáng nay, cậu bé Cận Khánh viện cớ nằm trên giường không chịu dậy, bắt Đường Hoa Nguyệt phải viết cho cậu bé một tấm thẻ truy tìm kho báu trước thì mới chịu dậy, cô đành phải đáp ứng yêu cầu của cậu bé.
Tuy nhiên cô không ngờ rằng mấy đứa nhỏ này lại lôi cô vào kế hoạch này: Đường Cận Minh đã thêm vào tấm bìa cứng một con-chip GPS nhỏ. Lúc này, chấm đỏ đang nhấp nháy di chuyển chính là Hoắc Anh Tuấn.
“Anh hai, chú xấu xa có ngoan ngoãn đi theo địa chỉ mà chúng ta đưa không?”
“Có Địa chỉ trên tấm thiệp là ở ngoại ô, Đường Hoa Nguyệt chỉ viết bừa thôi, không nghĩ răng sẽ có một người đàn ông điên cuồng lái xe đi đến.
Bây giờ lại đúng giờ tan sở vào cuối tuần, đường vào giờ cao điểm buổi tối rất tắc, chiếc Land Rover màu đen dừng lại khiến lòng của Hoắc Anh tuấn không yên.
La Cơ Vị Y đột nhiên gọi điện thoại đến, lo lắng hỏi: “Ông chủ, hội nghị ký kết giữa Tân Á và K sắp bắt đầu rồi, họ cũng đã gửi thư mời cho chúng ta trước đó. Tôi đã đến buổi ký kết rồi. Các doanh nghiệp đều đang đợi xem trò cười của tập đoàn GS chúng ta,ngài xem.”
Hoắc Anh Tuấn cau mày lãnh đạm nói: “Tìm phó tổng giám đốc, kêu cậu ta đến”
“Vâng ạ” Giọng của La Cơ Vị Y bị tiếng ồn ào lấn át, cậu ta nghĩ chắc hai nhân vật chính của buổi họp báo này đang lên trên sân khấu. Hoắc Anh Tuấn đang định cúp máy, nhưng lại nghe thấy anh ta đột nhiên nghiêm nghị nói: ‘ Ông chủ, tôi nghĩ tốt hơn là anh đến đây bây giờ.”