Chương 94: Cô chờ đó Đường Hoa Nguyệt
Ngay lúc người giúp việc mở cửa, một người đàn ông mang tràn ngập khí thế muốn ăn thịt người bước vào. Đường Hoa Nguyệt chậm rãi xoay người. Dưới những ánh đèn lung linh của các ngôi nhà bên ngoài cửa sổ, cô cười nhẹ một cái. Dù có bận thì cô vẫn ung dung nhìn Hoắc Anh Tuấn đi vào với cặp mắt tức giận mãnh liệt mà đã lâu cô không nhìn thấy.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy cổ họng khô khốc.
Trong nháy mắt, hàng trăm loại suy nghĩ như muốn phá tan cổ họng anh.
Anh nhếch miệng một cách khó khăn, chậm rãi mở miệng:”Đường Hoa Nguyệt, cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện trước mặt tôi nhỉ? Cô trốn cũng lâu thật. Ngay từ đầu tôi đã biết cô không chết đễ vậy rồi!”
Đường Hoa Nguyệt cười nhẹ một cái. Cô đi lại quây bar bưng lên một ly rượu đỏ đưa tới trước mặt Hoắc Anh Tuấn.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh có dễ say không?
Mới gặp nhau lần đầu mà anh đã nói mấy thứ kì lạ. Tôi nghe không hiểu gì luôn đấy. Anh có nói đúng người không vậy?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy bộ dạng mất trí nhớ của cô thì tức giận ném ly rượu xuống đất:”Cô đừng làm ra bộ dạng đó với tôi! Nói ngay, mấy năm nay cô đã ở đâu vậy hả? Tình nhân nào đã mua căn phòng này cho cô hả?!”
Đường Hoa Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt đất đã bị chất lỏng màu đỏ rơi vào làm bẩn. Cô nhíu mày, bước về sau một bước.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh nhận lâm người rồi. Tôi không phải là người vợ đã mất của anh đâu… không có ý gì đâu. Chỉ là lúc trước có nghe chút chuyện tình yêu về cái này, chắc anh cũng không để tâm lắm đâu nhỉ”
Bỗng nhiên, Hoắc Anh Tuấn tiến lên, nằm chặt lấy tay cô kéo mạnh vê phía mình. Khoảng cách hai người trong phút chốc đã kéo ngắn lại.
Anh thở gấp, cười hất ra một cái:”Ô, toàn thân từ trên xuống dưới của cô có chỗ nào tôi chưa thấy qua không? Cô cho rằng thay đổi dáng vẻ, đổi luôn cả tên thì có thể trốn thoát khỏi tôi à? Tôi cho cô biết, dù cô có hóa thành tro bụi, tôi cũng vẫn có thể nhận ra cô!”
Tay Đường Hoa Nguyệt bị bóp đau. Cô cố gắng dùng sức kéo cổ tay mình về. Tên cầm thú này vẫn thô lỗ y như cũI Cô nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn không vui:”Lúc trước tôi còn tưởng GS cho tôi điều kiện tốt vậy thì chắc ông chủ cũng là một người coi trọng tài năng. Nhưng tôi lại không nghĩ rằng ông chủ sẽ là cái loại khốn nạn, tùy tiện đụng chạm tay chân với phụ nữ giống vừa rồi”
Hoắc Anh Tuấn tức đến mức cười một cái:”Được, được lắm. Nếu cô đã không chịu thừa nhận thì ngược lại tôi muốn hỏi cô chút mánh khoé cao siêu để có được tiếng tăm lừng lẫy như K… Nếu như cô không phải Đường Hoa Nguyệt thì tại sao cô lại tranh giành Tập đoàn khoa học công nghệ Đường Khuyết với tôi hả?!”
Đường Hoa Nguyệt nhướng mày khiêu khích:”Buồn cười nhỉ? Quy luật đấu giá từ trước tới nay đều là ai ra giá cao hơn thì là của người đó mà. Nếu như tổng giám đốc Hoắc không đủ năng lực thì đừng quản nhiều vậy chứ. Chẳng qua là do Dương coi trọng hạng mục còn sót lại trong Đường Khuyết nên muốn cho tôi. Có gì không được sao?”
Ánh mắt của cô sắc bén lạnh lùng, thấy Hoắc Anh Tuấn bị nghẹn lại ở cổ. Cô thay đổi rồi. Cô trở thành một người nào đó khiến cho Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm một hồi sẽ cảm thấy rất xa lạ.
Hoắc Anh Tuấn không nhận ra mình đã bị một tiếng “Dương” của cô chọc cho tức giận. Anh không hiểu tại ssao lúc trước Đường Hòa Nguyệt không chịu chọn, nếu như họ Tần kia còn
Anh không quan tâm đến sự giấy giụa của Đường Hoa Nguyệt. Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nữa, một tay đẩy cô vào tường. Anh hôn xuống môi cô một cách mạnh bạo.
Đường Hoa Nguyệt ngu ngơ trong giây lát.
Ngay sau đó, cô lập tức lấy lại phản ứng, trong lòng cô đang cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Cô đưa chân nhắm thẳng vào đầu gối của Hoắc Anh Tuấn mà đá một cái thật mạnh. Động tác của người đàn ông bị khựng lại. Đường Hoa Nguyệt nhân cơ hội này dùng hết sức lực đẩy anh ra khỏi người. Sau đó, cô dồn lực lên lại cánh tay, một tiếng ‘bốp’ vang lên ngay bên mặt anh.
Cô lấy lại hô hấp ổn định; hai tay đưa lên thành hình chữ X để bảo Vệ cơ thể mình. Cô lạnh giọng nói:”Tôi nói rồi, tôi không phải là cái người kia của anh. Nếu như tống giám đốc Hoắc không biết cái gì gọi là tự trọng thì tôi có thể kêu cảnh sát dạy anh đó.
Hoắc Anh Tuấn đưa tay xoa lên đôi môi bị rách da này. Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đường Hoa Nguyệt, biểu cảm giống như hận không thể ăn cô ngay lập tức.
Lúc này, trên cầu thang vang đến một giọng nói của đàn ông…
“Ngôn Nhi à”“
Tân Dương thấy xung quanh hai người là một khung cảnh với cả đống thứ bừa bộn. Anh ta ngay lập tức đi lại đây. Tân Dương vừa tắm xong nên chỉ mặc mỗi áo choàng tắm màu đen, tóc anh ta còn chưa kịp lau nên-vẫn có vài cọng nhỏ từng giọt nước xuống đất. Mặc loại đồ kiểu vầy chỉ có thể xuất hiện trước mặt người mình thân mật nhất thôi; Tần Dương tiến lên một bước, kéo Đường Hoa Nguyệt vô trong lòng mình, vào tư thế bảo vệ, che chở cho cô. Anh ta mang một vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào Hoắc Anh Tuấn:”Anh là ai vậy? Tại sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở nhà bọn tôi vậy?!”
Đường Hoa Nguyệt cười lạnh một cái:”Tổng giám đốc Hoắc của GS, muốn mời em nhưng em lại từ chối. Có lẽ vì vậy mà anh ta thẹn quá hóa giận.”
Trong mắt Hoắc Anh Tuấn bốc lửa. Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ phía trước đang làm dáng vẻ yếu ớt, không chống cự gì được và dựa hẳn vào eo của Tần Dương. Thật sự rất là mắc cười luôn! Từ lúc-nào mà Đường Hoa Nguyệt lại có “nhà của bọn tôi” với người khác vậy?!
Mắt Hoắc Anh Tuấn đỏ hẳn lên. Anh chợt nhớ đến những lời đồn đại nhảm nhí mà La Cơ Vị Y kiếm được. Giờ nhìn hai người trai tài gái sắc trước mặt, cảm giác giống như anh vừa gom hết nhục nhã nhận vào người ngay trước mặt Đường Hoa Nguyệt vậy!
Anh thở ra một hơi nặng nề, nhắm mắt lại một cái mệt mỏi, sau đó căn răng nở ra một nụ cười tươi:”Được… được lắm. Đường Hoa Nguyệt, cô chờ đó “
Hoắc Anh Tuấn để hai tay vào túi quần rồi quay lưng rời đi, trong tay vẫn còn đang nắm lấy vài cọng tóc của Đường Hoa Nguyệt. Khóe miệng anh nhếch lên. Dù sao thời gian cũng còn rất nhiều… Chỉ cần cô chịu quay về thì anh sẽ đợi đến ngày cô không thể nào giả bộ được nữa. Anh sẽ cho từ thân xác đến tâm hồn của cô đều phải lần lượt nhận lại những cái giá đắt vì đã lừa gạt anh.