Dương Tư Noãn ngơ ngác nhìn người đàn ông đi tới, đầu lại rơi vào hôn mê, thật sự là không may tí nào, tại sao lại là anh ta cơ chứ ? Ngày hôm qua anh ta còn đòi mình tiền, làm sao hôm nay lại có lòng tốt cứu mình như vậy được chứ ? Chẳng lẽ là sợ mình gặp nạn rồi không có ai trả tiền cho anh ta ? Hay là nghĩ thuận tay cứu mình, sau đó lại đòi mình nhiều tiền hơn nhỉ ? Nhưng anh ta chính là tổng tài của khách sạn cao cấp này, hẳn làn có rất nhiều tiền đi, tại sao người càng có tiền thì lại càng biến thái cơ chứ ? Chẳng lẽ anh ta nghĩ… Dương Tư Noãn đang suy nghĩ YY sâu xa bên trong, không phát hiện ra mình đang dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn ân nhân cứu mạng của mình, mà người đẹp bên cạnh ân nhân thì có thái độ không vui tí nào. “Này, nhìn đủ chưa ?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Minh Hiên vang lên. Dương Tư Noãn run lên một chút, phục hồi lại tinh thần, nghe được lời nói của Mộ Minh Hiên thì mặt liền đỏ bừng lên. Thật mất mặt, bị người ta hiểu lầm. Mộ Minh Hiên nghĩ thầm : cái cô này cũng khá lớn gan dám nhìn mình như vậy, con mắt cũng không thèm chớp một cái nữa, mặc dù mình lớn lên trong tuấn tú nhưng cũng không thể nhìn như vậy được. Tuy anh nghĩ như vậy nhưng lại bị ánh mắt của Dương Tư Noãn hấp dẫn. Thật ra bên cạnh Mộ Minh Hiên không thiếu các dạng phụ nữ, có người có loại ánh mắt ngượng ngùng, quyến rũ hoặc hấp dẫn, nhưng Mộ Minh Hiên chưa thấy qua người có ánh mắt thuần khiết, thanh tịnh không lẫn một chút tạp chất nào như vậy. Mộ Minh Hiên cũng không biết vì cái gì mà cô bé trước mắt này lại cho anh có cảm giác thân thiết, tuy nhiên việc làm cho anh căm tức nhất là vừa nhìn thấy cô lại cho anh cảm giác giống như đã quen biết lâu rồi, cảm giác thân thiết khó hiểu, dường như muốn trêu chọc anh. Từ đáy lòng anh có một chút cảm giác khác thường. “Chuyện kia…cảm ơn ngài đã cứu tôi” Dương Tư Noãn cúi đầu nói một câu, cô đã nói trước một câu cảm ơn rồi, hy vọng anh ta có ý tứ đừng nên nói gì nữa. “A, cảm ơn tôi sao ? Cô chuẩn bị cái gì để cảm ơn tôi đây ?” Mộ Minh Hiên dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Dương Tư Noãn. “A, tôi…anh…” Dương Tư Noãn cứng người, đột nhiên lại nhớ tới lúc trước anh ta có nói ‘lấy thân báo đáp’, bất ngờ mặt cô đỏ bừng lên. NND, trong nội tâm Dương Tư Noãn mắng thầm, người đàn ông này không phải thứ tốt, thật quá biến thái. Nhìn bộ dạng túng quẫn của Dương Tư Noãn khiến Mộ Minh Hiên cảm thấy tâm trạng thật tốt, khóe môi có cong lên một chút. A, tiểu Hạ cùng những người khác hóa đá tại chỗ, không thể nào, tổng tài băng sơn của các cô đã cười rồi, đã nở nụ cười nha. Mấy người đều nuốt nước miếng, tổng tài cười tươi lên thật quá đẹp trai đi, quá mê người nữa đi, ánh mắt của mọi người liền dại ra. “A, bây giờ mà cô còn chưa đi, có phải nghĩ muốn báo đáp tôi cái gì đúng không ? Thuận tiện trả luôn khoản nợ lúc trước luôn hử ?” Mộ Minh Hiên cười trêu tức, đột nhiên mặt của anh lại dí sát đến gần mặt Dương Tư Noãn. “A !” Dương Tư Noãn cả kinh vội lui sau mấy bước, mặt lại càng đỏ bừng hơn nữa. “Anh…anh…anh không biết xấu hổ” Dương Tư Noãn khó thở, Đồng thời trong mắt hiện lên ánh mắt hèn mọn, lòng cảm kích lúc trước đối với anh ta hóa thành hư ảo, cô dậm chân một cái, cầm lấy túi xách chạy nhanh ra cửa. Cái gì ? Cô ta lại mắng anh không biết xấu hổ ! Ngẫm lại anh đường đường là tổng tài của tập đoàn Đỉnh Thiên, có bao nhiêu phụ nữ muốn anh, mà còn phải xem cô đó có phúc hưởng hay không đã ? Thế mà cô ta lại dùng ánh mắt hèn mọn nhìn anh, hừ, như vậy là có ý gì chứ ? Mộ Minh Hiên nhìn bóng dáng Dương Tư Noãn xa dần thì lâm vào trầm tư : Dương Tư Noãn, Dương Tư Noãn… Tiểu Hạ và mấy người khác càng không thể hiểu được, cái cô họ Dương kia thật không biết trời cao đất rộng, bị tổng tài của các