Mộ Minh Hiên đặt môi trên đôi môi mềm mại của Dương Tư Noãn, toàn thân nhịn không được run run. Dương Tư Noãn phát hiện anh ta muốn hôn cô, theo bản năng hét lên một tiếng “A”, nhưng môi vừa hé mở thì Mộ Minh Hiên liền nhân cơ hội đi vào, dùng đầu lưỡi uốn lượn của mình đuổi theo cái lưỡi trơn mềm ngọt ngào của cô, thật thơm quá, lần này hôn không giống với lần trước, lần này là tinh tế nhấm nháp, tinh tế hiểu biết. Rốt cuộc Dương Tư Noãn cũng hậu tri hậu giác tỉnh ngộ ra mình bị cường hôn rồi, mẹ nó, lưu manh đáng chết, cô dùng hàm răng ra sức mà cắn. Trong miệng Mộ Minh Hiên bị đau nên trong lòng giận dữ, cô gái chết bầm này lại cắn hắn. Nhưng anh cũng không dừng miệng lại, mà có một loại sức mạnh rất lớn thúc dục anh chinh phục, làm cho anh càng mút nhiều hơn hương thơm của cô, đồng thời một bàn tay không an phận xoa nắn trước ngực cô, vuốt ve thứ mềm mại của cô. A, Dương Tư Noãn chỉ cảm thấy toàn thân run lên, lại rất xấu hổ, trên răng lại dùng sức lần nữa, đột nhiên trong miệng có vị ngòn ngọt, dây dưa trong miệng là tràn ngập vị tanh. Oa, chảy máu, Dương Tư Noãn không dám cắn nữa, không may cắn cái tên này rồi lỡ xảy ra chuyện gì thì cô bồi thường không nổi. Cô lấy tay dùng sức đẩy Mộ Minh Hiên ra nhưng vô ích, làm sao bây giờ, “pằng” âm thanh thanh thúy vang lên lần nữa. Rốt cuộc Mộ Minh Hiên cũng thả lỏng Dương Tư Noãn ra, “phi” chỗ nước miếng ra là màu đỏ, mẹ nó, bị cô ta cắn cho nát rồi. Dương Tư Noãn ngẩng đầu nhìn về đôi mắt đang cháy lên ngọn lửa phẫn nộ, làm cho cô cũng cảm thấy ngây dại. Người đàn ông này sẽ không giết cô chứ ? Tình hình ở đây có vẻ vắng vẻ, đúng là nơi giết người hoàn hảo, không biết ngày mai báo chí có giật tít như thế này không ‘tại một vùng ngoại ô hoang vắng phát hiện một thi thể nữ vô danh’, sau đó là đi kèm một tấm hình chụp xác chết là cô. A, cô không muốn như vậy a !!! “Cái đồ lưu manh nhà anh, biến thái chết tiệt, anh…anh vì sao lại ức hiếp tôi ?” Dương Tư Noãn đỏ mặt nói ra lời áp chế trước. Mộ Minh Hiên nhìn Dương Tư Noãn, trong lòng khó thở. Để cho tôi hôn cô một chút thì cô sẽ chết đi à ? Cô cho rằng người nào tôi cũng hôn hết à ? Đúng là hưởng phúc rồi mà còn không biết. “Lưu manh ? Tôi lưu manh ?” Mộ Minh Hiên cười lạnh nói, đây là lời chê bai hắn cảm thấy buồn cười nhất, hắn đường đường là tổng tài lại thành lưu manh, không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn nằm dưới người hắn, thế mà cô gái trước mắt này mới chỉ có hôn qua một cái thôi mà đã nói hắn là lưu manh rồi. Hơn nữa, cô ta không phải là loại người thích đi quyến rũ đàn ông sao ? Bây giờ cô ta có tư cách gì nói hắn là lưu manh. “Tạm thời ở trước mặt tôi cô bỏ cái bộ dạng thanh thuần đó đi” Mộ Minh Hiên vừa nghĩ đến thái độ cô đối với Roch và Vương Kiến Khôn thì tức giận hơn nữa “Có bạn trai rồi còn đến nơi đông người quyến rũ đàn ông, còn muốn gả cho Roch, cô có biết xấu hổ hay không ?” Quyến rũ đàn ông ? Muốn gả cho giáo sư Roch ? Dương Tư Noãn nghe xong thì tức điên rồi, cô khi nào thì nói qua muốm gả cho giáo sư Roch, cô khi nào đi quyến rũ đàn ông để anh ta nhìn thấy. Cô chợt nhớ lại chuyện xảy ra ở bãi đổ xe trường đại học A, có vẻ anh ta và giáo sư Roch có quen nhau rồi, chẳng lẽ những lời này là giáo sư Roch nói cho anh ta biết. Hừ, đều là ra vẻ đạo mạo cả thôi, thiệt thòi cho mình đã sùng bái ông ta nhiều năm, thật sự là không thể xem bề ngoài được, đàn ông không có ai tốt cả. “Ai nói tôi có bạn trai, tôi thích đi quyến rũ đàn ông đấy, anh quản được tôi à ?