“Tư Noãn, cậu kéo tớ làm gì ? Cái loại người kia nói như vậy mà cậu không tức giận sao ?” Điền Điền vừa đi qua một bên khó hiểu hỏi “Để cho tớ đi mắng anh ta vài câu, để cho anh ta biết kiến thức của lão nương cũng rất lợi hại” Nói dứt lời thì Điền Điền nhướn mày, quơ quơ năm đấm nhỏ. “Thôi, chó cắn cậu một miếng, cậu còn muốn đi cắn lại chó một miếng sao ?” Dương Tư Noãn nhàn nhạt nói, tuy nhiên âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho Mộ Minh Hiên Và Lỗ Băng Băng nghe được rõ ràng. “Đúng a” Điền Điền ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói tiếp “Nói như vậy là miệng chó cắn lông rồi à ?” “Ha ha” Hai người liếc nhìn nhau, hai cô tưởng tượng đến cảnh miệng đầy lông chó thì nhịn không được cười lên ha hả. Khóe miệng Lỗ Băng Băng nhịn không được cũng run rẩy vài cái, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, cho nên lúc này biểu hiện trên mặt có chút quái dị. Mộ Minh Hiên thực sự bị lời nói và thái độ của Dương Tư Noãn chọc giận, không biết tại sao cô ta lại có thể dễ dàng chọc giận hắn. Anh gầm thét với bóng lưng của hai cô “Hai cô đứng lại đó cho tôi” Nhưng Dương Tư Noãn và Điền Điền lại ngoảnh mặt làm ngơ với câu rít gào của anh ta, rất nhanh bóng lưng của hai cô đã biến mất ở cửa ra vào. Gân xanh trên trán Mộ Minh Hiên nổi lên, theo thói quen lấy tay bóp cái trán bóng loáng, thở hổn hển, sau đó rất căm tức nện một đấm lên trên cửa xe. “Mộ tổng, không nên tức giận” Lỗ Băng Băng đúng lúc ở bên cạnh an ủi, lại mãnh liệt cọ cọ trước ngực Mộ Minh Hiên “Loại người không biết xấu hổ như vậy em đã thấy nhiều rồi, vì cô ta mà tức giận không đáng giá tí nào” Tuy Lỗ Băng Băng không biết Dương Tư Noãn, nhưng chuyện chuyên đi bỏ đá xuống giếng thì rất giỏi, hại người lợi mình chứ có sao đâu. Mộ Minh Hiên nghiêng người nhìn Lỗ Băng Băng khẽ nhếch cặp môi mộng sưng đỏ cùng ánh mắt tràn đầy ý niệm tình dục, lập tức ôm chầm lấy cô ta, hung hăng chụp lên môi cô ta, ra sức mút lấy, Lỗ Băng Băng lập tức đón nhận vươn lưỡi ra của mình ra, ôm lấy Mộ Minh Hiên chăm chú quấn lưỡi với nhau, nhẹ nhàng thở gấp, còn hai tay luồn vào áo quần của Mộ Minh Hiên… Nếu như vừa rồi cô gái chết tiệt kia sẽ cắn hắn hoặc cho hắn phần thưởng là một bạt tai rồi, không biết tại sao, lúc này Mộ Minh Hiên lại nhớ đến phản ứng của Dương Tư Noãn, nghĩ tới cô khiến hắn chợt thấy mất hết hứng thú, liền đẩy Lỗ Băng Băng ra, có chút ảo não lấy tay bới bới tóc. Lỗ Băng Băng đang chìm trong một ham muốn mới, đột nhiên lại bị Mộ Minh Hiên đẩy ra, cô ta liền mở đôi mắt quyến rũ ủy khuất nhìn Mộ Minh Hiên, lúc này trong ánh mắt của cô ta tràn đầy lửa tình dục. Hôm nay làm sao vậy, vì sao anh ta tiếp tục rồi lại đẩy cô ra. Đột nhiên cô ta ghi hận Dương Tư Noãn, đều do cô ta, nếu không cô, cô và anh ta đã….Hừ, đừng để cho tôi gặp lại cô, nếu không sẽ cho cô đẹp mặt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã biến mất. Mộ Minh Hiên nhàn nhạt nhìn lướt qua Lỗ Băng Băng, đang muốn mở miệng thì điện thoại vang lên. “Là tớ, được….tớ lập tức đến” Anh nói đơn giản vài câu xong thì cúp điện thoại. “Anh đưa em về nhà trước” Mộ Minh Hiên không đợi Lỗ Băng Băng trả lời đã mở cửa xe đi xuống. “Ừ, được” Lỗ Băng Băng nghe lời bước theo xuống xe lên ngồi ở ghế trước. Trong lòng cô ta trăm ngàn lần không muốn cũng không dám biểu hiện ra trước mắt Mộ Minh Hiên. Nếu như không cẩn thận thì khả năng đây là lần gặp cuối cùng, vì cô ta đã dùng rất nhiều suy nghĩ thủ đoạn để trèo lên được người Mộ Minh Hiên. Mộ Minh Hiên mở cửa xe ngồi trên ghế lái, sau đó khởi động xe đi ra đường chính. Lỗ Băng Băng vuốt ve chiếc điện thoại nhãn hiệu quốc tế mới đưa ra thị trường, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Mộ Minh