Dương Tư Noãn nhẹ nhàng mở to mắt tò mò nhìn Roch hỏi “Chuyện gì ?” Roch khôi hài nói “Từ nay về sau không được gọi tôi là giáo sư Roch, gọi như vậy không khác gì gọi tôi là lão già, gọi tôi là Roch thôi” Dương Tư Noãn lắc đầu nói “Khó mà làm được, nếu gọi như vậy mà bị người khác nghe được thì sẽ cho là không biết lễ phép đó” Roch cố ý nghiến răng nghiến lợi nói “Cô không muốn gọi tức là ngụ ý chê tôi già rồi còn gì, nhất định phải gọi giáo sư Roch mới xứng với tôi thôi sao ?” Chính ông cũng không biết vì sao khi đối mặt với Dương Tư Noãn thì ông cảm giác rất dễ dàng, rất thân thiết, giống như là bạn bè đã quen biết nhiều năm vậy. Loại cảm giác này nếu như không phải cảm thụ thân thiết thì chắc chắn ông sẽ không tin tưởng, nhưng bây giờ chính mình lại có cảm giác chân thật này. “Tôi không phải có ý như vậy” Dương Tư Noãn vội vàng khoát tay nói “Ngài không già tí nào cả, làm anh tôi còn được mà” “Làm anh cô ?” Roch nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói “Đúng rồi, nếu không cô gọi tôi là anh đi, như vậy người khác cũng không nói cô không biết lễ phép” “A, cái này không thể được” Dương Tư Noãn lại khoát tay nói. Tuy cảm giác được Roch rất thân thiết, giống như là bạn bè nhiều năm vậy, nhưng chính mình vẫn còn có chừng mực. Cô có chút sợ hãi nói “Thân phận ngài như vậy nên tôi không xứng gọi ngài là anh” “Hử ?” Mặt Roch trầm xuống, thật lòng nói “Lần sau tôi không cho phép cô nói như vậy, ai nói cô không xứng với tôi, nếu như tôi có một em gái như cô thì tôi đấy sống cả đời không uổng” Dương Tư Noãn yên lặng nhìn Roch, cô bị lời nói của Roch làm cho kinh hãi. Cô không nghĩ tới Roch lại coi trọng cô như thế, nếu như cô thật có thể có một người anh như ông thì cả đời này cũng không có gì hối hận hết. Dương Tư Noãn nghẹn ngào gọi một tiếng “Anh” “Noãn nhi” Roch cũng có chút xúc động, không nghĩ tới hôm nay sẽ có kết quả như vậy. Tuy trong lòng không muốn dừng tại đây, nhưng như bây giờ mà nói là đã quá thỏa mãn rồi. Bây giờ Dương Tư Noãn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi, người mình sùng bái nhất lại thành anh của mình, hơn nữa còn là một người đẹp trai, tài hoa hơn người nữa chứ, ha ha… Roch và Dương Tư Noãn nhìn nhau cười. Noãn nhi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt. ~~~launhacac.wordpress.com~~~ Ngày hôm sau Dương Tư Noãn vừa đến công ty thì lập tức một đống đồng nghiệp nhiều chuyện đều xông tới, mỗi người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô. “Này, mọi người làm sao vậy ?” Dương Tư Noãn bất an nói, ánh mắt của những người này đều không có thiện ý a. “Hừ hừ, nha đầu giỏi đóng kịch” Chị Hạ nhe răng cười nói “Nhanh thành thật khai ra cho chị, phú ông đẹp trai ngày hôm qua là ai ?” “Phú ông đẹp trai ?” Dương Tư Noãn nghe không hiểu. “Không nên dấu diếm bọn chị, sự việc lúc tan ca ngày hôm qua bọn chị đều nhìn thấy hết rồi” Chị Hạ dùng ngón tay chỉ những đồng nghiệp khác, tiểu Bội và những người khác đều gật đầu, trong mắt đều ánh lên tia sáng khác thường, còn trên mặt là biểu lộ hâm mộ, đặc biệt tiểu Bội chỉ kém không chảy nước miếng nữa thôi. Bây giờ Dương Tư Noãn đã biết mấy người này nói đến là Roch rồi, ha ha. Gì chứ, phú ông đẹp trai, nếu anh biết được kiểu xưng hô này thì không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ ? Ha ha. Dương Tư Noãn cười ha ha nói “A, mấy người nói anh ấy rất đúng nha” “Nói mau, rót cuộc anh ta là ai ? Có quan hệ gì với em ?” Đám người kia xem ra không có câu trả lời thoả đáng thì sẽ không buông tha cho cô rồi. “Anh ấy là…” Dương Tư Noãn cố ý dừng lại một chút, sau đó kéo dài giọng ra nói “Anh của em” “Anh của em ?” Tiểu Bội the thé giọng nói, nhưng lại kịp phản ứng lại “Không đúng, cậu